Hôm nay,  

Tản Mạn

18/06/200000:00:00(Xem: 6361)
Chủ Nhật tuần rồi nhân dịp ghé thăm người bạn cũ ở Sydney, Con Hươu có
ghé chơi Cabramatta không ngờ được hân hạnh gặp lại một lão già nổi tiếng "gàn
bát sách". Lão này văn hay chữ tốt, kiến thức cùng mình lại còn có tài nhả
ngọc phun châu, hễ mở miệng nói điều gì là những người ngu dốt như Con
Hươu chỉ có việc lấy vội giấy bút mà chép hoặc cố gắng lẩm nhẩm học thuộc
lòng để sau này có dịp đem ra đọc lại hù thiên hạ.

Có điều lạ, về tướng số Con Hươu cũng hiểu được chút ít nên nhìn lão có
tướng thông thiên tỵ, mũi cao suốt tới tận ấn đường, ngang hai lông mày, gián
đài, đình vệ phân minh, lỗ mũi lại không lộ, sống mũi lại ngay thẳng không hề
thiên lệch tả hay hữu, Con Hươu đinh ninh lão phải là người đại qúy,
nếu không hiển danh vang lừng bốn bể thì cũng phải có cuộc sống tiêu dao hạc
nội mây ngàn, chẳng thể nào khép mình trong vòng tục lệ. Nghe đâu, xưa nay
trong thiên hạ số người có mũi thông thiên tỵ chỉ có vài ba, tất cả đều vinh
hiển cự phách. Đàn ông thì chẳng dưới quyền một ai mà đàn bà thì không hoàng
hậu cũng phải là người nhất mực đài các, nhìn một cái nghiêng thành người,
nhìn hai cái nghiêng nước người.

Ấy vậy mà với lão, tuy có tướng thông thiên tỵ nhưng chỉ phải tội gàn, gàn bác
sách nên đến nay tuổi lão đã cao nhưng xem ra vẫn lận đận. Đã không nhà cửa,
không vợ con mà ngay cả họ hàng cũng chẳng hề có. Nhưng tuy chẳng có ai gọi là
thân, lão lại là người có khí phách coi trọng tình bằng hữu nên bất cứ nơi nào
lão đặt chân, bằng hữu cũng quây tụ, tiếng cười nói râm ran vang cả một góc
trời.

Trước đây, cũng nhờ có lão già gàn bát sách này viết một tấm thiệp với giòng
chữ rồng bay phượng múa đề tặng "Con Hươu" nên từ đó Con Hươu mới có
tên để mà gọi. Bên dưới giòng chữ đề tặng, lão già gàn còn viết bốn câu thơ:

Nói láo mà chơi, nghe láo chơi
Dàn dưa lún phún hạt mưa rơi
Chuyện đời đã chán không buồn nhắc
Thơ thẩn nghe ma kể mấy lời.

Bốn câu thơ này tuyệt hay ở chỗ vừa cao ngạo lại vừa triết lý. Người viết bốn
câu thơ này chính là Bồ Tùng Linh, tác giả của bộ truyện Liễu Trai Chí Dị mà
bất cứ ai đã biết đọc sách cũng đều phải mê.

Nói chuyện quanh quẩn, dây cà ra dây muống Con Hươu quên khuấy đi mất
là vừa rồi gặp lại lão già gàn, Con Hươu mừng quá, thú quá vì được gặp
lại một người xưa nay mình vẫn trọng là thầy, là sư phụ, là tiền bối. Vậy mà
người đó lúc nào cũng có phong thái giản dị, chân thật đầy tình huynh đệ đối
với những kẻ chân trần áo vải như Con Hươu.

Gặp lão già gàn, lão có đưa cho Con Hươu xem một cuốn sách xuất bản tại
SàiGòn cách đây không lâu. Mở cuốn sách ra đọc, Con Hươu tình cờ thấy
trong mục "đọc báo bạn" mấy anh "nhà văn, nhà báo xã hội chủ nghĩa" đề cập đến
một tác phẩm hồi ký của Li Zhisui, bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông. Cuốn hồi
ký này đã xuất bản cách đây cả chục năm. Vậy mà không hiểu vì không biết nội
dung của tác phẩm hồi ký hay tuy biết nhưng vì sợ đụng chạm đến lãnh tụ cộng
sản đàn anh nên cả nửa trang giấy họ chỉ nói quanh quẩn toàn những chuyện vô
thưởng vô phạt khiến Con Hươu đọc mà không nhịn được cười và cũng thấy
thật thương cảm cho mấy anh cầm viết rụt rè như gà phải cáo trong chế độ cộng
sản. Mới đây, mấy anh văn nô, ký nô có khuôn mặt hệt như mấy thằng trọc phú
táo bón, lang thang chạy theo thủ tướng Phan Văn Khải, nhân chuyến y ghé thăm
vùng Ba Vì, Hà Tây, còn cam tâm phụ họa theo phó thủ tướng CS Phạm Gia Khiêm
hết lời ca ngợi họ Mao là một Nhà Giải Phóng Vĩ Đại, một Người Lèo Lái Vận
Nước Vĩ Đại, một Bậc Thầy Vĩ Đại, một Lãnh Tụ Tối Cao của đàn anh Trung Hoa...

Sự thực, Con Hươu biết rất rõ "triều đại" kéo dài hơn một phần tư
thế kỷ của họ Mao là một trong những thời kỳ tàn bạo và đẫm máu nhất trong
lịch sử Trung Hoa. Nó đạt đến tột đỉnh cuồng loạn với việc lừa đảo, phá hoại,
bắt bớ, tra tấn và giết chóc trong một chiến dịch thanh trừng ghê rợn kéo dài
nhiều năm mà Mao gọi một cách huê mỹ là cuộc Cách Mạng Văn Hóa!

Chính bác sĩ tư của họ Mao là Li Zhinsui đã viết trong cuốn hồi ký của ông mô
tả chính các "đồng chí từng tham gia Vạn Lý Trường Chinh" với Mao đã rất ngạc
nhiên khi cộng sản Hoa Lục chiếm được Bắc Kinh, Mao quyết định vào chiếm cứ
Điện Hương Cúc nằm ở Trung Nam Hải, trong vòng Tử Cấm Thành của Đế Kinh! Điện


Hương Cúc trước đó là Thư Viện Hoàng Triều, bị Mao đổi thành chỗ ăn chơi,
bù khú!

Đúng ra thì đã từ lâu dân gian đã đồn đại rất nhiều về cuộc đời đầy bí ẩn
của Mao. Nhưng chỉ từ khi bác sĩ Li Zhisui, vị y sĩ thân tín nhất của Mao từ
năm 1954 đến lúc Mao về chầu Diêm Chúa năm 1976, viết sách tiết lộ những chi
tiết động trời trong đời sống tình dục của "Mao Chủ Tịch", mọi người mới biết
sự thật còn ghê tởm hơn cả lời đồn đại. Những tiết lộ này cho thấy sự dâm dục
quá độ của Mao, sự ung thối về mặt đạo đức và lòng tin của Mao đồng thời vạch
trần bộ mặt đạo đức giả cũng như sự lạm quyền quá trớn của "Bậc Thầy Vĩ Đại"
trong chế độ cộng sản.

Sau khi chiếm được Điện Hương Cúc trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh, Mao không còn
phải lén lút gì nữa, bèn chơi gái thả dàn theo ý thích! Mao lựa gái bằng cách
tổ chức các buổi dạ vũ vào đêm thứ Bảy hoặc Chủ Nhật, chuyên mời các cô gái
trẻ đẹp mà Mao đã để ý chấm điểm khi Mao đi "công du" các công sở hoặc hãng
xưởng "xã hội chủ nghĩa".

Theo tiết lộ của Li, Mao thích phụ nữ đẹp, càng trẻ càng tốt, có trình độ học
vấn thật thấp, các thiếu nữ ngây thơ, nhẹ dạ, thiếu hiểu biết, như các vũ công
trong đoàn múa quốc gia, hầu bàn, người giúp việc vặt trong Nhà Đại Sảnh Nhân
Dân, thư ký vân vân. Nói tóm lại là thượng vàng hạ cám, Mao không từ một ai.
Theo lời của Lão Gàn Cabramatta, đàn ông thiên hạ kén vợ còn chọn tông, chọn
giống, chọn trình độ, chọn đủ thứ. Nhưng Mao Chủ Tịch chỉ cần chọn giống cái
"tạo hứng tình" cho lão là đủ.

Hậu quả của những cuộc mây mưa thâu đêm suốt sáng, thay gái trinh như trẻ con
bị tào tháo đuổi phải thay tã đã khiến sức khoẻ của Mao suy sụp. Mao phải nằm
liệt giường nhiều tiếng đồng hồ mỗi ngày và sự hô hấp trở nên khó khăn. Bác sĩ
Li nhớ lại, đôi khi Mao thức liên tục hai ngày, mặc dù đã uống hàng lố thuốc
ngủ. Vậy mà cho đến tuổi thất tuần, Mao vẫn còn dẫn gái vào cái Long Sàng
khổng lồ lớn bằng căn flat để đú đởn. Mỗi lần như vậy là cả một nhóm bốn năm
thiếu nữ da dẻ nõn nà, thân hình phốp pháp và ai cũng e thẹn vì hãy còn là
đồng trinh. Làm như vậy, họ Mao hy vọng sẽ hấp thụ "âm xuân khí" của các thiếu
nữ và sẽ trẻ, khoẻ lại theo thuật "trụ nhan".

Bằng chứng cho thấy, Mao càng lúc càng chìm đắm vào sự hoang đàng trác táng và
bị vây quanh bởi bọn xiểm nịnh và các nàng hầu, nên dần dần Mao chỉ biết sống
trong ảo tưởng, không còn nhận chân được đâu là thực, đâu là hư. Mao bắt đầu
tin tưởng mình thật sự là hiện thân của thần thánh và là một vị hoàng đế có
quyền uy tối thượng. Chính ảo tưởng này đã khiến Mao đưa ra nhiều quyết định
ngu xuẩn và tệ hại nhất trong lịch sử Trung Quốc, gây không biết bao nhiêu
cảnh điêu linh nhà tan cửa nát, máu me tung tóe khắp Hoa Lục mà không có ai
dám đứng lên chất vấn hoặc can gián.

Theo ước tính sơ khởi, các cuộc thanh trừng, các chiến dịch chính trị, văn
hóa, kinh tế như Bách Hoa Tề Phóng Bách Gia Tranh Minh (Trăm Hoa Đua Nở, Trăm
Nhà Đua Tiếng), Cách Mạng Văn Hóa, Đại Nhảy Vọt vân vân đã làm khoảng 3 triệu
người chết một cách trực tiếp. Gián tiếp, có khoảng 40 triệu dân lành đã mất
mạng trong các nạn đói vào thập niên 50 và 60 vì những chính sách kinh tế ngu
xuẩn của "Bậc Thầy Vĩ Đại" và là hậu quả thảm khốc của chiến dịch Đại Nhảy
Vọt! Đây là một kỷ lục giết người vô tiền khoáng hậu, vượt xa cả Tần Thủy
Hoàng trước đây.

Trong cuốn sách được mệnh danh là "Trước Tác Mao Chủ Tịch" Mao thuyết giảng về
đức tính của một cuộc sống cần kiệm, liêm chính, tiết độ, sự hy sinh vì nhân
dân vì lý tưởng và chủ thuyết cách mạng vĩnh cửu. Giới lãnh đạo Trung Cộng từ
xưa đến nay luôn tuyên truyền đánh bóng chùi son cho danh tiếng, đức độ của
Mao, buộc mọi người tin rằng Mao là một người có cuộc sống bần hàn, thanh đạm,
biết tiết dục như một thầy tu, là tấm gương hy sinh, nhẫn nhịn đáng noi theo.
Đây là một sự lừa bịp trắng trợn nhất, vĩ đại nhất, không tiền khoáng hậu nhất
trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc!

Có điều Con Hươu rất ngạc nhiên là cho đến thời đại ngày nay, ở ngay
nước Úc tự do dân chủ này mà vẫn có người, và người đó lại là người Việt tỵ
nạn cộng sản đàng hoàng, còn khư khư ôm ấp cuốn trước tác của họ Mao có hình
bìa đỏ tươi như máu và sẵn sàng đổ máu để bảo vệ cuốn trước tác trong một cuộc
cãi lộn tại tiệc cưới ở China Town cách đây không lâu!

Con Hươu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
WASHINGTON - Nghị quyết luận tội lãnh đạo hành pháp là đề tài thảo luận trong tuần này tại 3 ủy ban Hạ Viện.
Cộng Sản Việt Nam hôm 25 tháng 11 đã công bố Bạch Thư Quốc Phòng không những giữ lập trường 3 không mà còn thêm một không nữa, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 25 tháng 11.
Xác của 39 nạn nhân chết trong thùng lạnh của xe tải tại Anh vào tháng trước sắp được đưa về Việt Nam, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 25 tháng 11.
Kính gởi: Quí Thiện Nam Tín Nữ Phật tử Đồng hương, Chùa Quang Thiện, một chặng đường đi qua từ ngày thành lập đến nay, 1999 – 2019 biết bao sự gia hộ của chư Tôn đức và hộ trì của chư Thiện Tín.
Westminster (Bình Sa)- - Chùa Phổ Linh tọa lạc tại số 11612 Dale St, Garden Grove CA 92841, do Ni Sư Thích Nữ Thiền Tuệ làm Viện Chủ đã long trọng tổ chức tiệc chay nhân ngày Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) Lần thứ 7-2019 tại nhà hàng Diamond 3 Thành phố Westminster vào lúc 6 giờ tối Chủ Nhật, ngày 24 tháng 11 năm 2019.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Mấy ngày qua bọn con trẻ chạy rong ruổi khắp kẻ chợ nghêu ngao hát rằng:
Nưóc Việt trải qua hàng ngàn năm hình thành và phát triển, ban đầu chỉ là vùng trung du và đồng bằng Bắc Bộ, dần dần tiến về Nam sáp nhập nhiều phần lãnh thổ khác để có được diện mạo như hôm nay.
(Viết theo lời kể của người bạn tù cải tao vượt biên) Chưa có một dân tộc nào khi đất nước vãn hồi hòa bình thống nhất đất nước lại có nhiều người bỏ nước ra đi tìm tự do nhiều như dân tộc VN.
“Làm phim võ thuật Trung Hoa nói tiếng Anh đối với tôi cũng tựa như vua cao bồi John Wayne nói tiếng Hoa trong phim về miền viễn Tây.” – Lý An


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.