Hôm nay,  

Khiên Giáp Vũ Trụ

13/07/200000:00:00(Xem: 6560)
Có ai lấy làm lạ về việc phóng thử phi đạn chống phi đạn của Mỹ thất bại" Các nhà khoa học, các nhà phân tích chiến lược toàn cầu không ngạc nhiên, còn các anh phó thường dân cỡ nhàng nhàng như tôi chỉ cười khì, nghĩ hơi đâu để ý đến chuyện trời ơi đất hỡi đó, thà đi xem phim Chiến tranh giữa các Vì sao (Star Wars bộ mới) còn sướng hơn. Nhưng thú thật, tôi nhắc đến “Star Wars” là có ý đồ xấu. Tôi muốn nhân dịp này có lời bàn về chiến lược vũ khí hiện đại cũng như chiến lược trong tư tưởng con người ở đầu thế kỷ 21.

Trong thời chiến tranh lạnh, phi đạn liên lục địa (ICBM) là “hoa hậu”, Mỹ và Liên Sô đua nhau tạo ra các “em” phi đạn thật mỹ miều, thật thông minh và cố nhiên thật “nổ” để tranh giải. Năm 1983 Tổng Thống Ronald Reagan đưa ra kế hoạch Sáng kiến Phòng thủ Chiến lược mệnh danh là “Star Wars” làm chấn dộng suy tư con người trong thập niên 80, đưa đến bộ phim ba tập “Star Wars”. Lúc đó Nga-Mỹ đã ký bản hiệp ước Tài giảm vũ khí chiến lược START I, nên cái đinh kế hoạch Star Wars của Reagan là tạo cho nước Mỹ một hệ thống lá chắn chống phi đạn địch bay đến tấn công, gọi là NMD (National Missile Defense). Năm 1991, Liên Sô sụp đổ chiến tranh lạnh chấm dứt, nhưng cái tư tưởng “hoa hậu áo dài phi đạn” vẫn còn vương vất đường tơ ở các ông nước nhỏ “vô pháp vô thiên” nghĩa là dân muốn chơi bạo. Cho đến nay ít nhất cũng đã có 6 “ông” đã đạt tới hay đang đạt tới những “em” phi đạn có cẳng dài hạt nhân, có khả năng trút của độc này xuống các nước địch. Đó là Ấn Độ, Hồi Quốc, Bắc Hàn, Iran, Libya và Iraq.

Chính vì thế Mỹ cần thấy hâm nóng lại tư tưởng NMD đã tàn lụi sau chiến tranh lạnh. Dưới thời Tổng Thống Clinton vì sự thôi thúc của các tướng lãnh các chiến lược gia Quốc phòng, Mỹ bắt đầu thí nghiệm trở lại loại vũ khí gọi là phi đạn chống phi đạn. Chỉ có điều phiền là trong hiệp ước START II có kèm theo điều khoản cấm hai bên dựng lên lá chắn không gian vì sợ chỉ làm mồi cho một cuộc chay đua vũ khí chiến lược mới. Điều phiền thứ hai là không chắc phi đạn chống phi đạn có thể hiệu nghiệm, nhưng lại rất chắc là nghiên cứu và thí nghiệm rất tốn tiền. Chẳng hạn chỉ riêng cuộc thí nghiệm thất bại vừa rồi đã tốn 100 triệu đô-la và nếu thành công đi đến việc dựng bộ khiên giáp vũ trụ đó, Mỹ cũng phải chi đến 30 tỷ đô-la hay hơn. Nhưng Clinton vẫn phải cho tiến hành chương trình NMD bởi vì ông ở thế “chẳng đặng đừng” - một thế tôi muốn gọi đùa theo dân Tây phương là “noblesse oblige”.

Cái gì bắt buộc phải làm" Xin thưa rằng đó là thế tranh cử ở Mỹ hiện nay khi Clinton sắp hết nhiệm kỳ Tổng Thống thứ hai. Giới nhà binh Mỹ vẫn đòi gia tăng chi phí quốc phòng để có tiền thêm thí nghiệm NMD và quan trọng nhất là 4 “ông” chuyên lãnh thầu chế tạo vũ khí lớn như các đại công ty Boeing, Lockheed Martin, Raytheon và TRW rất nuốn. Bốn vị này đã lãnh 2.2 tỷ đô-la tiền nghiên cứu và phát triển phi đạn chống phi đạn trong giai đoạn 21 tháng vừa qua, và trong hai năm 1997-98, họ đã chi đến 35 triệu đô-la để vận động hành lang cho công cuộc vĩ đại này. Bây giờ bỗng dưng dẹp bỏ ngang xương thì thật rầy rà to, vì các ông công ty lớn sẽ nổi sùng chấm dứt luôn các cuộc “vận động” với các anh nào đòi bỏ chương trình. Còn vài tháng nữa đến ngày bầu cử Tổng Thống và Quốc hội, chắc hẳn không ông bà nào, Cộng Hòa hay Dân Chủ, dám mó dái ngựa. Các đại công ty quyên tiền bầu cử không nhỏ và biết bao công nhân thợ thuyền có công ăn việc làm nhờ cái lá chắn này.

Tổng Thống Clinton còn chơi ngông đến độ sang Moscow đặt trước mặt Tổng Thống Nga Putin chương trình dựng lá chắn NDM, với lời thông báo nhã ý: Mỹ có thể bắt buộc phải xé rào hiệp ước năm xưa vì bọn “vô pháp vô thiên” lộng hành. Tổng Thống Clinton sắp rời chính trường, nhưng ông vẫn phải lo cho con gà nòi kế vị ông là Al Gore và đảng Dân Chủ thắng cử Quốc hội để có người tiếp tục di sản phồn vinh kinh tế vào lịch sử. Cố nhiên ngoài nhu cầu nội bộ, Clinton cũng có những mối quan tâm về chiến lược quốc tế thực sự. Chương trình NDM là một thứ cảnh cáo các nước hăm hở làm phi đạn đừng có “trưởng giả học làm sang”, nhất là nhắn riêng Trung Quốc vì ông này đã có những “em Hoa hậu hạt nhân” chân dài đến 8,000 dậm.
Tôi muốn nói đến tư tưởng chiến lược của thời đại. Tôi tình cờ xem được cuốn phim cũ “War of the Worlds” (Chiến tranh giữa các Hành tinh) làm năm 1953 để mô tả một cuộc tấn công của người Hỏa tinh vào Trái Đất. Cuốn phim mầu tô điểm lại thật đẹp, được khen là có những hiệu ứng đặc biệt giỏi nhất thời đó, nhưng tôi xem mà thấy tức cười. Nó ngô nghê quá, không phải vì thiếu sự trình bầy những phương tiện chưa có lúc đó như máy điện toán, hỏa tiễn hay vệ tinh nhân tạo, mà vì nó quá ấu trĩ về tư tưởng chiến tranh, không hơn thời Đệ nhị Thế chiến bao nhiêu. So với Star Wars chỉ 30 năm sau là một trời một vực. Thế nhưng “Chiến tranh giữa các Vì sao” so với đầu thế kỷ này, mới có 20 năm mà khoảng cách về tư tưởng còn xa hơn nữa. Ngày nay chỉ cần anh bám lấy tư tưởng cũ vài năm trước, anh đã là dân lạc hậu rồi. Điều này tôi muốn nhắn nhủ riêng với các ông Hà Nội sắp đến hẹn lại lên, 5 năm một lần đại hội đảng.

Bây giờ về bộ khiên giáp vũ trụ của Mỹ, cuộc thí nghiệm lần này là lần thất bại thứ hai trong ba cuộc thí nghiệm từ trước đến nay, người ta cho rằng Tổng Thống Clinton đã có lý do dẹp chương trình mà không sợ búa tạ của đô-la. Thế nhưng có tin nói Bộ trưởng Quốc phòng Cohen đến khoảng tháng 9 này vẫn đề nghị TT Clinton cho tiến hành xây dựng đợt đầu lá chắn NMD ở Alaska. Cố nhiên người ta thích “ngâm tôm” càng lâu càng tốt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.