Hôm nay,  

Quê Hương Đẹp Hơn Cả

07/05/199900:00:00(Xem: 15257)
Hồi còn nhỏ, nếu tôi còn nhớ kỷ, khi còn học ở lớp tư hay lớp ba,chúng ta thường được dạy rằng quê hương ta la đẹp hơn cả. Lời dạy đó như khắc sâu vào tâm khảm ta vàchính vì thế màbao nhiêu người, từ tổ tiên ta trước đây tới bạn hữu chúng ngày nay, sẳn sàng đổ máu mình ra để bảo vệ quê hương tổ quốc mình.
Thế mà vừa rồi, ở tại cái xứ Hoa kỳ nầy, một độc giả của báo Washington Post, ông Bob Krasnansky, lại bảo rằng Hoa kỳ và khối NATO bỏ ra làm gì hàng tỷ mỹ kim để đánh nhau với ông Milosevic và Serbia để rồi một ngày kia lại bỏ thêm tiền ra để tái thiết. Ông Krasnansky mói rằng thay vì bõ tiền ra để làmcái việc nói trên thì nên dùng số tiền đó để gởi quân bảo vệ các quốc gia lân bang của Serbia và giúp cho người tị nạn Kosovo gốc Albania xây dụng lại một cuộc đời mới tốt đẹp hơn, giàu có hơn tại các nơi họ tị nạn, làm cho tất cả khác trong vùng ba nhĩ cán phải thèm muốn.
Lập luận của ông Krsanansky, mới nghe tưởng như rất hợp lý. Nhưng suy ra thì thật ra đó là những lời nói của một kẻ vong quốc, một người vì cuộc sống tị nạn xa hoa, phù phiếm đã làm cho ông mất gốc, không còn nhớ tới quê hương tổ quốc mình nữa nếu ông ta có một tổ quốc để tôn thờ. Nếu chúng tôi không lầm thì cái ông Bob Krasnansky đó phải là một người dân tị nạn từ Đông Âu, tới sanh sống ở Hoa kỳ nầy từ nhiều thập niên qua.Ông chẳng có một chút gì yêu thương tới tổ quốc quê hương cũ của ông, mà trái lại ông chỉ yêu cái nơi đã đem lại cho ông một cuộc sống đầy đủ sung túc.
Lập luận của ông Krasnansky không phải là hiếm thấy trên đời nầy đâu. Nó nhan nhãn trong cái giới cộng đồng tị nạn cộng sản Việt nam ở hải ngoại, ở Hoa kỳ nầy cũng như ở nhiều nơi khác trên thế giới. Cũng như ông Krasnansky, nhiều người tị nạn Việt nam nghĩ rằng nhớ đến quê hương chi cho mệt, càng mệt hơn nữa là phải chiến đấu để bảo vệ tự do dân chủ và xây dựng lại quê hương cho 80 triệu người dân trong nước đang khát khao về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Họ tụ nhủ: chúng ta cứ chọn nơi nầy làm quê hương có tốt hơn không vì nó giúp cho chúng ta có được một đời sống đầy đủ, sung túc, giàu có với nhiều danh vọng. Tại sao chúng ta cứ phải chiến đấu chống cộng để xây dựng lại cái quê hương đã từ bỏ chúng ta"

Những con người đó đã gặp ông Krasnansky ở chỗ họ chỉ biết có hạnh phúc cá nhân của mình mà quên đi hạnh phúc của toàn thể dân tộc. Những người đó đã gặp ông Krasnansky ở chỗ họ đã quên mất quê hương, nơi chôn nhau cắt rún của họ, để chỉ biết tung hô nơi cung cấp cho họ một cuộc sống đầy đủ cho cá nhân họ. Có thế nào chúng ta chấp nhận một lập luận, một cái nhìn của hạng người vô tổ quốc,ích kỷ, chỉ biết hạnh phúc của mình mà không cần biết tới hạnh phúc của dân tộc, khác với những người như Trang Tích thời xưa, trá hàng sang nước Sở lưu ngụ, ban ngày thì nói tiếng Sở, nhưng về đêm thì buồn nhớ quê hương, cất tiếng ca ngân bằng tiếng Việt.
Mỗi quốc gia dân tộc đều có những sắc thái riêng của nó..Người ta yêu quê hương. xem quê hương là đẹp hơn cả, không phải vì quê hương có nhà cao cửa rộng, không phải vì quê hương có đường sá thênh thang, có cao ốc chọc trời, mà người ta yêu quê hương - và chỉ có thể yêu quê hương- vì những lũy tre xanh, những đình làng mộc mạc thô sơ. Tất cả những cái đó tiêu biểu cho tinh thần xây dựng lâu dài của bao nhiêu thế hệ, hết thế hệ nầy tới thế hệ khác, nối tiềp nhau hy sinh vì nó, bảo vệ nó và xây dựng nó mãi mãi tốt đẹp hơn.
Chính vì thế mà những ai đấu tranh vì tự do dân chủ cho Việt nam hiện nay, đừng có gì ngạc nhiên khi thấy ở hải ngoại có nhiều người như ông Krasnansk. Chúng ta hãy để họ qua một bên, đừng bao giờ nghĩ rằng họ có thể giúp gì cho cuộc đấu tranh vì chính nghĩa của chúng ta. Đối với họ chỉ có bã hư danh chứ làm gì có tổ quốc để tôn thờ mà chiến đấu!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong lòng cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại. Cuộc đấu tranh không phải chỉ thấy được ở trong nước với những ngón đòn cô lập và tù đầy. Cuộc đấu tranh đã thể hiện trên thế giới Mạng trong và ngoài nước. Kẻ thù biết rõ con đường làm chia rẽ cộng đồng và chúng đã thành công.
Các nước trong Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á gọi tắc là ASEAN đứng về bên nào trong cuộc xung đột ngày càng gia tăng tại Biển Đông?
Từ quan điểm chính trị, thương chiến Mỹ Trung có thể có người thắng kẻ thua. Nhưng dưới góc độ kinh tế, cả hai đều đang thua. Điều này lý giải vì sao cả Mỹ và Trung Quốc đều đang nỗ lực đàm phán thỏa thuận thương mại.
BERLIN - Diễn viên GI hóa trang như lính Mỹ canh gác tường gọi là “tường ô nhục” phân chia thành phố Berlin 30 năm trước đã bị cấm.
MEXICO CITY - Tin ngày 6 tháng 11: một nghi can bị bắt gần biên giới Arizona-Mexico có liên quan tới vụ 9 công dân Mỹ (gồm 3 phụ nữ, 6 trẻ em) bị thảm sát.
ANKARA - Lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ loan báo vợ của trùm ISIS bị truy sát đã bị bắt. Trong 1 phát biểu ngày 6-11, TT Erdogan không cho biết vợ của Baghdadi bị bắt ở đâu, khi nào và danh tính là gì.
WARSAW - TT Andreij Duda loan báo: công dân Ba Lan có thể đến Hoa Kỳ không cần chiếu khán nhập cảnh từ ngày 6-11.
PHI TRƯỜNG SCHIPOL - Phi công của chuyến bay từ Amsterdam đi Madrid phát nhầm nút báo động không tặc khi tất cả 27 hành khách đang lên máy bay A 330 phải di tản.
SEOUL - Dự định tập trận phối hợp Mỹ-Nam Hàn trong Tháng 12 bị Bắc Hàn phản đối và lên án là khiêu khích.
IDLIB - Lực lượng Mỹ tại miền bắc Syria rút theo lệnh TT Trump đã trở lại bảo vệ mỏ dầu, với giải thích “không cho khủng bố ISIS chiếm và thu tiền bán dầu thô”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.