Hôm nay,  

2 Cộng Đồng: Không Sao

8/17/201600:00:00(View: 8119)

Có khoảng hai triệu người Việt ở Mỹ. Một chuyện có vẻ không vui: cái gì cũng chia hai, chia ba. Hội đoàn nhỏ như hội ái hữu, đồng hương có cái cũng chia hai. Đoàn thể lớn như đảng phái chánh trị, mặt trận đấu tranh cũng chia hai. Cộng đồng gần gũi nhau trong vùng, cơ chế tổ chức cũng chia hai, có hai ba ban đại diện.

Nỗ lực đoàn kết thống nhứt cũng không ít. Lời kêu gọi, phiên họp thống nhứt, bữa tiệc đoàn kết rất nhiều. Nhưng sau cùng kết quả chẳng được bao nhiêu. Chia hai có vẻ là nguyên tắc, mà đoàn kết, thống nhứt dường như chỉ là biệt lệ trong suốt hơn 40 năm người Việt đa số là thành phần quân dân cán chính ưu tú, dũng cảm của VNCH di tản ra khỏi nước nhà để lập lại cuộc đời mới nơi quê hương mới đầy đủ tự do, dân chủ như Mỹ và các nước tiền tiến trong lòng nền văn minh Tây Phương, Tây Âu, Bắc Mỹ.

Nhưng bức tranh nào cũng có hai mặt. Theo dõi tấm gương Mỹ, người ta tưởng như vỡ trong mùa bầu cử tổng thống. Nhứt là trong cuộc bầu cử tổng thống giữa hai ứng cử viên Hillary và Trump, hai ứng cử viên, mấy phe, hai đảng lớn Cộng Hoà và Dân Chủ đấu đá nhau như mổ bò, giặc chòm. Nhưng ai bảo là Mỹ không mạnh, không đoàn kết, thống nhứt, không Out of Many One, sau khi có kết quả bầu cử. Người thua sẽ gọi điện thoại mừng người thắng và hứa công tác cho quyền lợi đất nước và nhân dân Mỹ trong cũng như ngoài nước, kể cả khi có chiến tranh với kẻ thù của nước Mỹ như Hồi Giáo cực đoan.

Còn người Mỹ gốc Việt một phần là do bất thần đến với một môi trường mới là Mỹ. Cái gì bề mặt cũng đa, mà người Việt mình thấy quá tự do nên muốn làm cái gì thì cứ làm, bất đồng ý kiến là tách ra thành lập tổ chức, cơ chế mới, luật pháp Mỹ, chánh quyền Mỹ không can dự như ở VN, nên càng làm mạnh, chia rẽ thêm. Hai là do người Việt bị 1.000 năm Tàu đô hộ, 100 năm Pháp thuộc, 30 năm đánh giặc từng ngày, người Việt chưa hưởng được một ngày thực sự tự do, dân chủ. Nên, làm sao có nhiều kinh nghiệm dân chủ được. Ngay trong các thời kỳ độc lập, người Việt vẫn ở dưới chế độ vương quyền chuyên chính, nên chưa có kinh nghiệm tự do, dân chủ. Thời gian ở Mỹ của người Việt mới 40 năm, quá trẻ đối với bề dày lịch sử hai trăm mấy chục năm dân chủ Mỹ. Người Việt mới nhai nuốt (dévorer) chớ chưa đủ thì giờ thưởng thức (savourer) hương vị của tự do, dân chủ. Do vậy, đòi hỏi người Việt có tinh thần, tác phong hành động dân chủ như Mỹ, là quá sớm, quá nhiều, quá cao.

Quan niệm đoàn kết thống nhứt theo kiểu nhứt nhựt vô vương đảo quyền thiên hạ của ông già xưa ở VN không thể bắt rễ ở quê hương mới, là Mỹ vốn là một xã hội đa văn hóa, đa sắc tộc, đa nguyên, và đa đảng. Qua Mỹ, muốn hay không muốn người Việt cũng bị ảnh hưởng lối sống Mỹ, nên thượng tầng kiến trúc của cộng đồng và xã hội VN ở Mỹ phải thích nghi để tiến bộ, để đời sống chánh trị được muôn màu, muôn vẻ, muôn hương, tồn tại, phát triển như các sắc tộc khác trong xã hội Mỹ lớn nói chung.

Nhưng không sao. Coi vậy cộng đồng và tập thể người Việt Hải ngoại có "bất đồng nhưng cố tránh bất hoà." Suốt 40 năm di tản, tù đày, lưu vong, sướng khổ, vui buồn, vinh nhục không thiếu, tinh thần đấu tranh cho tự do, dân chủ VN, tiếp nối cuộc Chiến Tranh VN mới thua một trận 30 tháng 4, 1975, vẫn còn. Truyền thống, lễ hội dân tộc và gia đình VN – van còn. Vẫn còn là mẫu số chung của tập thể người Việt ở Mỹ, không phân biệt tôn giáo, đoàn thể, cơ chế cộng đồng, chánh kiến, giới tính, tầng lớp, nguồn gốc xã hội. Trong cái bời rời của tổ chức, chia rẽ của cơ chế vẫn còn tinh thần và lý tưởng chung. Đó là tự do, dân chủ, nhân quyền VN. Chiến thuật-- phương cách đấu tranh cho niềm tin và khát vọng đó -- có khác, thường khi khác nhau. Khác là phải vì tình hình mới chiến thuật phải mới. Nhưng chiến lược, mục tiêu tối hậu của cuộc đấu tranh vẫn là một.

Thế cho nên đoàn kết theo kiểu cơ học, thống nhứt chưa được thì đi riêng mà làm chung vẫn hơn là đợi chờ, bất động, than vãn. Thống nhứt hàng dọc chưa thành thì liên kết hàng ngang, thành liên minh, phong trào, cộng tác, hợp tác trong công tác vẫn được. Vần đề chánh là không đánh phá nhau, biết tôn trọng cái khác nhau trong niềm tương kính là xong ngay. Phải nhớ căn cước của mình là người tỵ nạn chánh trị, tỵ nạn CS. Phải nhớ CS là độc tài đảng trị toàn diện, cướp quyền làm chủ đất nước của nhân dân, cướp quyền bất khả tương nhượng của Con Người.

Tấm gương ứng cử viên đối lập Mỹ cãi nhau như mổ bò, nhưng khi biết người kia đắc cử, vẫn gọi điện thoại chúc mừng và cùng nhau lo chuyện nước, việc dân. Đối lập, cầm quyền tranh luận nhau rung môi, tái mặt nhưng khi biểu quyết xong là xem như quyết định chung, cùng nhau tôn trọng. Chánh trị Mỹ hai đảng, chánh quyền Mỹ phân quyền tam lập, xã hội Mỹ đa dạng, nhưng trên mặt trận ngoại giao và quân sự thường là một, Mỹ vẫn là đệ nhứt siêu cường. Phương châm Out of many one của Mỹ là vấn đề cần suy nghĩ và noi theo.

Một số dấu chỉ lạc quan về đoàn kết cộng đồng ở Little Saigon, được người Việt hải ngoai thân thương gọi là thủ đô tinh thần của Việt Nam Hải Ngoại, là nơi có một cộng đồng người Việt lớn nhứt thế giới. Hai ban đại diện cộng đồng cùng tuyên hứa và thể hiện trước các đoàn thể và đồng bào cùng tổ chức Quốc Hận chung, diễn hành văn hoá Việt chung, cùng đứng chung trong mặt trận đấu tranh cho tự do dân chủ nhân quyền VN, và chống TC xâm lấn biển đảo của nước nhà VN.

Thà vậy còn hơn dàn dựng, thao túng, gian lận bầu cử, ứng cử để có một cộng đồng thống nhứt của một thiểu số người, của một đảng phái, một tôn giáo để khống chế, thống trị tập thể người Việt, là cướp quyền làm chủ của người dân Việt, thì tai hại hơn có hai ban đại diện cộng đồng cùng tranh đua phục vụ đồng hương. Không có cơ chế cộng đồng nào, không có tổ chức, đoàn thể nào có quyền triệt tiêu, giải thể cộng đồng khác mà không phạm luật ở Mỹ. Cộng đồng tồn tại, mạnh yếu là do cung cách và hành động phục vụ tập thể người Việt nói chung. Không có tiêu chí luật pháp nào để tự xưng là cộng đồng hợp pháp duy nhứt, đại diện duy nhứt cho tập thể người Mỹ gốc Việt cả. Nên, thống nhứt hai ba cộng đồng thành một là mô thức lý tưởng. Nhưng lý tưởng thường thuộc phạm trù lý thuyết, tinh thần nhiều hơn thực tế. Chánh trị thực dụng, thực tế là thoả hiệp, có thể liên kết thành liên hiệp, mỗi cộng đồng giữ lấy thực thể của mình, hợp tác hàng ngang trong những vấn đề các bên cùng đồng ý, vẫn tốt và có lợi, và hợp với tinh thần đa văn hoá, đa đảng, đa nguyên trong chánh trị ở Mỹ. Và cái lợi lớn nhứt là không bị một phe nhóm thao túng./.(Vi Anh)

Reader's Comment
8/17/201619:58:35
Guest
Một người Việt mà đến hai cộng đồng, dui quá hé. Hình như có cái cộng đồng nhỏ xúi "Quách- Sơn-Tơn" muốn thắng cử chức chủ tẹt phải thành lập cho được 4-5 chục hội đoàn lận. Trump cần phải có một chủ tẹt mang hiệu Mít làm chủ tẹt vận động bầu cử thì sẽ thắng 99.9%.
8/17/201619:42:44
Guest
Hai cộng đồng hợp tác với nhau thật là hiếm có, cần phải thận trọng, bà nghị gì gì đó xin phép trước, ông chủ tịch gì gì đó đòi đọc diễn văn trước mấy năm rồi sao bây giờ mới hợp tác. Bao giờ người Việt không đi trể thì người Việt sẽ đoàn kết trong tinh thần bất vụ lợi. Thấy thì dẽ nhưng không bao giờ làm được.
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.