Hôm nay,  

Thơ Thơ

17/01/200500:00:00(Xem: 5553)
Qua Những Mùa Thơ

Thân kính tặng hiền tỷ Đan Phụng để “nhàn lãm”

Nợ tằm duyên bạn trót cưu mang
Núi Liễu sông mây cũng buộc ràng
Một sáng dài thương miền đất đỏ
Bao nguồn chung hiệp nẻo thu trang
Mái thơ đã sẵn cành hoa bút
Chén thiện cùng say nghĩa đá vàng
Đếm lại mùa qua lòng chẳng thẹn
Nên tình vẫn trải nhịp thênh thang...

Thênh thang trong khúc nhạc đường xa
Ngàn dặm sương gieo bước đậm đà
Hương lúa muôn đời thơm sữa mẹ
Núi rừng bao lượt trổ tinh hoa
Nghiêng tay ôm nước lùa mây tím
Buộc cánh cho thơ vượt tháp ngà
Ngoảnh lại “Hoành Sơn” cầm “vạn đại”
Tình còn... chỉ biết gửi: Quê Ta!

Liễu Thuận Khanh

*

Qua Những Mùa Thơ

Họa nương vận bài thơ trên của nghĩa đệ Liễu Thuận Khanh. Thân gửi về nghĩa đệ và quê hương thương nhớ với nỗi niềm của người xa xứ

Duyên văn nợ bút khéo đa mang
Nghĩa núi tình sông mãi thắm ràng
Một buổi ra đi ngùi tấc dạ
Bao niềm thương nhớ nặng hành trang
Nước non xứ lạ thừa hoa gấm
Cảnh mộng trời thơ thiếu bạn vàng
Qua mấy biển dâu lòng vẫn vẹn
Thủy chung giữ đạo bước thênh thang...

Thênh thang cánh nhạn lướt rừng xa
Về nẻo Lâm Thao ngọn thủy Đà (*)
Khúc hát tâm tình vang sóng nước
Bài thơ hoài cảm thấm hồn hoa
Mơ màng như đến phương trời cũ
Tỉnh mộng buồn trông bóng nguyệt ngà
Vọng nhớ quê xưa ngàn dặm khuất
Sầu thương se thắt mãi lòng ta...!

Đan Phụng - mến họa (Úc Châu, mùa đông 2004)

(*) Sông Đà Giang và phủ Lâm Thao thuộc tỉnh Phú Thọ Bắc Việt

*

Lời Trần Tình

Các bạn thường hỏi tôi
Sao tôi chỉ có thơ tình"
Còn quê hương
và đồng bào mình...

Bạn ơi
Tôi luôn cần tình yêu
Như người cần hơi thở
Như tinh cầu cần ánh sáng(1)
Muôn ngàn năm trần thế không đổi thay
Tình yêu tôi viết HOA
Tình yêu tôi tôn thờ
Như người xưa đốt đuốc đi giữa ban ngày
Chỉ để đi tìm một thứ tình yêu
Không bao giờ gặp
Như chân lý muôn đời
Không bao giờ đổi thay

Bạn ơi
Bạn thường nói với tôi
Tóc đã ngả màu tuyết trắng
Như cội thông già đã nhuốm màu trắng thời gian
Sao tôi vẫn miên man
Trong rừng thơ tình ủy mị
Tôi sinh ra giữa lòng thế kỷ
Tình yêu mới vừa được lên ngôi
Tôi đã tôn thờ và đưa lên hàng chân lý
Máu tình yêu đã luân chuyển trong tôi
Mãi mãi
Đời đời
Tôi cần tình yêu
Để đẩy lùi bóng thời gian đang nhuộm màu tóc
Tôi vẫn lang thang
Đơn độc
Đi tìm tình yêu
Trong thơ
Trong cuộc đời đã nhuộm ánh nắng chiều
Để vỗ về
Chết lịm
Không hơi thở

Bạn có tin không
Cho tới ngày tôi về với cát bụi
Tình yêu vẫn là hành trang đưa tôi về
Với ngàn muôn sông hồ
Cây đa bến cũ thời ấu thơ
Với hàng cây me râm mát buổi đầu đời
Và Sàigòn bốn mùa ngập nắng
Người yêu tôi đó
Tôi vẫn yêu trong thầm lặng
Vẫn ôm ấp bóng hình ấy trong chốn ngục tù
Nam Hà, Hoàng Liên Sơn, Bắc Thái
Sàigòn vẫn là mộng là mơ
Là những đêm dài xiềng xích đợi chờ
Để một ngày tôi được chắp đôi cánh
Vẫy biệt Sàigòn sống kiếp lưu vong Tôi vẫn trông chờ từng mùa xuân
Nên thơ tôi in mãi hình dáng thơm ngọt ấy
Đã nuôi tôi từ những bước chân lên
Trong tuổi xuân hoa mộng thần tiên
Cuộc đời thênh thang và tình yêu mở ngỏ
Để ươm đẹp tình yêu trong thơ ngút ngàn

Tình yêu!
Tôi vẫn miên man
Như hơi thở những đêm cuồng bão tố
Tôi ngước mặt nhìn đời
Cho dù kiếp sống nổi trôi
Tôi vẫn tô đẹp hai chữ TÌNH YÊU bất diệt

Phan Tuấn Sơn

(*) Ngạn ngữ Pháp: L’homme sans l’amour comme la terre sans soleil

*

Vần Thơ Sông Núi

Tôi đem thơ thả bốn trời
Hỏi trong trần thế ai người yêu thơ
Người rằng tự những nghìn xưa
Cõi nhân sinh vốn đã thừa nỗi đau
Gợi chi thêm nát lòng nhau
Nỗi đau dân tộc, nỗi sầu quê hương
Tôi đem thơ rắc bốn phương
Hỏi hoa hỏi lá có thường yêu thơ
Lá hoa rằng tự nghìn xưa
Nắng mưa sương tuyết có chưà một ai
Lá hoa sầu muộn đã dài
Thôi đừng thêm nữa, u hoài, thơ ơi!...
Tôi đem thơ thả bên đời
Hỏi con cá nhỏ có thời yêu thơ
Lặng yên, giấu phút bất ngờ
Cá rằng thơ với ước mơ cũ rồi
Thôi đừng mơ mộng xa xôi
Làm chi những chuyện vá trời, uổng công!
Sao không đem sợi tơ lòng
Dệt tình hoa bướm cho hồng màu môi
Tôi nhìn sông núi ngậm ngùi
Hỏi sông hỏi núi đôi lời: yêu thơ"
Núi sông rơi lệ thẫn thờ
Rằng tình sông núi bơ vơ đã nhiều
Núi sông xưa vốn mỹ miều
Mà nay sông núi tiêu điều xác xơ
Đặng Dung đâu hỡi hồn thơ
Bờ sông Dịch Thủy vẫn chờ Kinh Kha!
Tôi nghe, nước mắt vỡ oà
Vần thơ sông núi vừa pha lệ hồng!!!

Ngô Minh Hằng

*

Sông Tuyết (*)

Núi ngàn khuất bóng chim di
Dấu chân vạn nẻo thấy gì nữa đâu!!
Ngư ông nón lá che đầu,
Trên sông tuyết lạnh, thuyền câu một mình.

Việt Nhi - phỏng dịch

(*) Phỏng dịch bài Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên:

Thiên sơn điểu phi tuyệt
Vạn kinh nhân tung diệt
Cô chu soa lạp ông
Độc điếu hàn giang tuyết

*

Xuân Hy Vọng

Ta như lữ khách đứng bên sông
Khi thấy xuân sang chợt tủi lòng
Áo chẳng sờn vai mà tóc bạc
Bao năm mài miệt vẫn như không!

Ta đứng giữa trời nghe gió reo
Xuân về hồn vẫn thấy tiêu điều
Ta đang hờ hững" Xuân hờ hững"
Mà cả trời xuân vẫn quạnh hiu!

Ta đứng bên dòng ngó nước trôi
Nhìn bao bèo bọt đã đành xuôi"
Nhìn ta, chẳng níu thời gian được
Ta sẽ làm chi khỏi phí đời"

Ta đứng ngó trời mây phía xa
Mong nhìn thấy khói lửa quê nhà
Để cho xuân mới tràn hy vọng
Để có xuân về mãi với ta

Chợt thấy phương Đông có lửa hồng
Hình như lửa hận quyện trên không
Thái Bình, Xuân Lộc đang bừng cháy
Khiến cả lòng ta cũng bập bùng

Nghe được tin nhà chợt thấy vui
Nghe như trống dục dã liên hồi
Xuân này ta quyết không say nữa
Để đốt cho thêm lửa ngất trời.

Trần Ngân Tiêu

*

Với Cố Nhân

Thuở ấy ngây thơ, biết chẳng nhiều
Hai nhà chung một ngõ, thân yêu
Mận hàng xóm nở đầy hoa trắng
Gió thổi làm hoa rụng ít nhiều ...

Anh đã gom từng mỗi cánh hoa
Cho em - nhờ gió chuyển - làm quà
Hoa bay theo gió đi muôn nẻo
Đậu xuống sân em những cánh ngà

Vài cánh vương lên mái tóc mềm
Anh cười khúc khích: "Thế, xinh thêm!"
Rồi gom lá mận ta bày tiệc
Hai đứa mời nhau ở bậc thềm

Có những chiều tan buổi học về
Trời mưa, bùn ngập phủ đường đi
Giúp em, anh đã mang giùm vở
Vì ngại đường trơn, lỡ ngã thì...

Tập ướt, ngày mai, lúc đến trường
Nếu thầy giáo phạt. Thấy, anh thương!
Có hôm em bị người ăn hiếp
Không kiếm, anh làm Đại Hiệp Vương!

Vun vút, thời gian bóng vó câu


Qua bao dâu biển, trải bao sầu
Tay bồng tay dắt, em nay đã...
Nhưng thế còn anh!" Anh ở đâu"""

Anh ở phương nào" Anh ở đâu"
Em xin tạ lỗi đến nghìn câu!
Anh ơi, khi biết thì em đã
Làm lỡ duyên ta, vỡ mộng đầu!!!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*


Lời Trăn Trối Của Một Người Cha

Tên con đẹp giống một loài hoa,
Chính mẹ con tìm đặt đó mà
Phẩm giá trau dồi danh dự mẹ,
Nết na gìn giữ vẻ vang nhà
Đừng bày chuyện trở cờ nhơ nhớp,
Chớ đặt trò luồn cúi thối tha!
Nếu lỡ mai kia cha mẹ mất
Để còn cơ ngó mặt ông bà.

Thế Nhơn

*

Chính Hắn Là Người Cần Phải Học

Cuộc phỏng vấn của Tổng giám đốc VN Airline Nguyễn Xuân Hiển do phóng viên đài BBC thực hiện hôm 07/12/04 với câu hỏi “VN Airline có sợ sự cạnh tranh không"” thì Nguyễn Xuân Hiển trả lời với thái độ mất văn hóa “Anh sống xa Tổ Quốc quá lâu nên mất căn bản tiếng Việt, anh cần phải học tiếng Việt trước khi tiếp tục phỏng vấn...”.

Nghĩ tức cười cho thằng giám đốc,
Quyền hành cũng lắm nhưng ngu ngốc.
Nói năng kiểu đó, nói năng bừa,
Lời lẽ như vầy, lời lẽ dóc.
Phỏng vấn “câu” kia, phỏng vấn thường,
Trả lời “từ” nọ, trả lời móc.
Nguyễn Xuân Hiển khiếm nhã đây rồi,
Chính hắn là người cần phải học.

Thái Châu

*

Chiến Thắng Vẻ Vang

Viết để ghi nhớ ngày đài VTV-4 của Việt Cộng bị khớp mỏ: 5/12/2003.

Thấm thoát đã 12 tháng tròn,
Trẻ già hoan hỷ tiá như con.
Hài lòng: khớp mỏ loài nô cộng,
Thích chí: bịp mồm lũ ác ôn.
Ta thắng cùng chung vui mở hội,
Chúng thua cả đám ngậm bồ hòn.
"V.T.V bốn" đau như thiến,
“Vịt cộng, vịt gian” bẽ mặt, lòn.

Tu Ta Lỏn

*

Thợ đốc...

(Viết về những tên tay sai chuyên lợi dụng cảnh "Nước đục thả câu" kiếm lợi)

Thời nhiễu loạn, đắt hàng, nghề thợ đốc
Đứa thế này, có đứa bảo thế kia
Bảo làm sao để có lối đi về
Bảo phân hóa bằng ngón đòn thò thụt

Bảo cố gắng tạo cảnh đời ngập lụt
Trong vũng lầy bóng tối của sân si
Khi bảo rằng, khuấy động chốn thị phi
Lúc thì bảo đưa đầu ra "sô ọp" (*)

Bảo cố gắng tạo thành con ngáo ộp
Dọa cho hăng, may có đứa chạy dài
Ráng phùng mang, trợn mắt để làm oai
Bảo giấu tẩy, tạo thêm mầu hư ảo

Một cái bảo rồi hàng trăm cái bảo
Cứ lung tung như một búi tơ vò
Não trạng hèn, sáng, tối, vướng sầu lo
Bảo bình tĩnh, ráng lì thêm tí nữa

Bảo gắng sức, tăng thêm phần chầy bựa
Tạo hờn ghen nhân thế lún thật sâu
Bảo cố sao bắc được một nhịp cầu
Bác yểm trợ sau lưng, đừng "bức xúc"

Bảo gắng sức, quậy thêm vùng nước đục
Biết làm sao gạn lại được cho trong
Khổ thân tôi, trên sóng lượn bềnh bồng
Lúc "bức xúc" chửi cha thằng bảo bậy

(*) Show off

Phạm thanh Phương

*

Khi Nước Mắt Đã Không Tròn Ý Nghĩa

(Xin thân ái gởi đến Đồng Bào quốc nội và quốc ngoại với tất cả niềm đau và hy vọng)

Ôi, nước mắt đã không tròn ý nghĩa
Đồng bào ơi, ta nhất loạt vùng lên!
Giang sơn này do xương máu tổ tiên
Đã bồi đắp cho xanh từng tấc đất
Bởi quê hương là tình yêu lớn nhất
Là gia tài, là máu thịt, là nôi
Chốn chôn nhau, cắt rốn tự bao đời
Là chiếc tổ, tình thương, là tất cả!!!
Nhưng hôm nay, than ôi, đau đớn qúa
Ải Nam Quan, "bạo chúa" cắt dâng người!
Hỡi Nam Quan! Kìa quốc sử còn tươi
Từng giọt lệ của anh hùng Nguyễn Trãi!
Máu lại chảy, Trời ơi, vùng quan ải
Núi sông ta thêm nữa, lưỡi dao hờn
Dưới bạo quyền, dân, nước cứ từng cơn
Đau như xé những cơ tim, mạch máu!
Đâu bất khuất, đâu chí hùng nung nấu"
Đâu tự hào, danh dự" Hỡi thanh niên!!!
Có thể nào ta cúi mặt lặng yên
Trước nỗi nhục mà lòng không phẫn uất"""
Có thể nào ta cúi đầu chấp nhận
Mà lương tâm không hổ thẹn, đau buồn"
Có bao giờ ta thấy tội to hơn
Trước lịch sử vì thờ ơ trách nhiệm"
Hỡi những anh hùng dưới trăng mài kiếm
Hỡi những lòng tha thiết với tình quê
Xin tuốt gươm thiêng, chung một lời thề:
Phải trị tội phường buôn dân, bán nước
Phải nối chí hào hùng muôn thuở trước
Đòi Nam Quan, ải cũ, trả về ta!
Đứng lên nào, chính nghĩa phải thăng hoa
Vì Tổ Quốc, vì tương lai nòi giống!
Không thể nữa, ngồi nhìn và than khóc
Hãy đứng lên hành động, hỡi muôn người!!!
Đến nước này ta phải thế mà thôi
Khi nước mắt đã không tròn ý nghĩa!
Hỡi Quốc Toản, hỡi Trưng Vương, Nguyễn Huệ
Hỡi toàn dân, cứu quốc, đứng lên nào!
Đất nước này phải hết bóng cờ sao
Thì đất nước mới thanh bình hạnh phúc!
Còn cờ đỏ là dân còn hoả ngục!

Ngô Minh Hằng

*

Nằm Vùng Hàng Hai

(Cảnh cáo những tên VC nằm vùng và những kẻ hàng hai)

Nằm vùng như mi thật khó thương
Theo voi hít bã bị khinh thường
Tung ngôn móc nối gây dao động
Đội lốt cò mồi tạo bất lương
Thọc gậy gian manh bay sắp đặt
Tung chiêu xảo quyệt gã tìm phương
Đồng bào nhận diện ra hình tướng
Nện kẻ hai hàng đội quỉ vương.

Phạm Hoài Việt

*

Số Nghèo

Đời sống dân ta đủ hạng nghèo
Đứa thì chỏng cẳng, đứa nằm queo
Thằng thì bới rác tìm xương cá
Kẻ kiếm trong ao chút bọt bèo
Nghèo khổ quanh năm manh áo rách
Giàu sang ngày tháng nữ trang đeo
Ở đời lắm bạc người coi trọng
Trộm cắp đương nhiên lãnh mấy hèo

Nguyễn Vạn Thắng

*

Rượu Đắng

Bên ly rượu đắng ta ngồi
Bâng khuâng ngó lại quãng đời bể dâu
Yêu em tim chỉ nhói đau
Yêu sông núi thoắt mái đầu bạc phơ
Yêu em biết mấy cho vừa
Bao giờ mài lại kiếm xưa rửa hờn
Ngồi chờ biển cạn non mòn
Chết già đất khách héo hon nỗi sầu
Ta còn ôm ấp nỗi đau
Nợ kia chưa trả ngàn sau chê cười.

Trần Ngân Tiêu

*

Đứa Nam Man Khuyên Thị Ninh

Bà đi “giải độc” yếu như vầy,
Chỉ tổ mần cho “đảng” nhục lây.
Đã chẳng đủ lời bênh bọn vẹm,
Mà còn vô cớ bịp thằng tây.
Ù ù cạc cạc hoài như vậy,
“Dết Dết nô nô” mãi thế này.
Tốt nhất nên về mà “gạo” lại,
Thuộc lòng bài bản hãy sang đây.

*

Chia Buồn Với Phạm Thế Duyệt

Đứa Nam Man viết bài này sau khi đọc bản tin “Đấu đá lớn trong nội bộ đảng CSVN -Con trai Phạm Thế Duyệt đang bị công an ngắm nghé” (VL số 1930) (Phạm Thế Dũng, vụ trưởng vụ xuất nhập cảng của bộ thương mại, là con của Phạm Thế Duyệt, ủy viên bộ chính trị của Việt Cộng).

Sao thằng Phạm Thế Dũng con ông,
Nó bị công an dí phải không.
Đọc báo em đâm rầu thúi ruột,
Nghe tin tớ bắt giận cành hông.
Quyền uy cỡ bác ngăn không nổi,
Thế lực như ông chặn đếch xong.
Vuốt mặt chúng sao không nể mũi,
Sao không thấy bác... cũng đau lòng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.