Hôm nay,  

Thơ Thơ

14/06/200400:00:00(Xem: 9130)
Ta Với Quê Hương Vẫn Một Lòng

(Thuỳ Dzung chân thành cảm ơn lòng ưu ái của nhà thơ Trần Ngân Tiêu dành cho trang Thơ Thơ của Sàigòn Times, và xin được trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả bài thơ “Ta với quê hương chung nỗi đắng” trong tập thơ sắp phát hành của nhà thơ Trần Ngân Tiêu.)

Một nửa đời xưa vỗ cánh bay
Vì ta khờ khạo trách ai đây
Vì em ta trở thành tên ngốc
Lúc tỉnh cơn mê mới thấy cay

Tình bạc em cho tưởng đủ rồi
Ta còn gắng gượng để đời vui
Hay đâu số mạng chưa buông thả
Một tháng tư đen đủ nát đời

Ta phí thêm đời ở khúc sau
Than mây khóc gió chẳng tiêu sầu
Muốn vung kiếm chém tan tành núi
Dục bất tòng tâm thế mới đau!

Người ngẩn ngơ xoay giữa mất còn
Ta trơ trụi chỉ một lòng son
Đã thề giữ mãi không đem bán
Để giữ tình ta với nước non

Đời đã cùng rồi tóc trắng phau
Chạy làm chi nữa chạy đi đâu"
Thà quay mặt lại cùng nghênh chiến
Để với quân thù tỏ mặt nhau

Đời dẫu bềnh bồng tựa giữa sông
Hướng đi chưa tới, hướng về không
Bể kia chưa cạn, non chưa nhẵn
Ta với quê hương vẫn một lòng.

Trần Ngân Tiêu

*

Bến Nước Hương Giang

Sóng vỗ tình thơ, nhạc gió hòa
Sương mai nắng dọi bóng bờ hoa
Mối tình đất nước non liền bể
Hương cốm hai lu đượm chén trà

Nồng thắm duyên thơ gác Việt Trang
“Trà Sơn” lãng đãng phấn thông vàng
“Thuyền thơ” một cánh buồm căng gió
Mây nước đi về chuyến dọc ngang

Thắm thiết tình thơ xứ Huế mình
“Bến thơ” gợn sóng. Trăng lênh đênh...
Vườn thơ lấp lánh trong hồn mộng
Dòng nước Hương Giang sóng sánh tình

Huế của muôn lòng bến nước thơ
Thuyền trăng qua lại nối đôi bờ
Tình ai nức nở bên thôn Vỹ
Tiếng vọng dâng đời một áng thơ

Non nước tuyệt vời, ta với ta
Ngàn lời thơ đẹp, khúc tình ca
Gởi về cho Huế trăm hương sắc
Hương của lòng người hương của hoa

Một phiến băng tâm, một tiếng thơ
Rối bời tâm sự những đường tơ
Trăm năm một cánh buồm phiêu bạt
Bến nước Hương Giang mãi đợi chờ.

Phong Vũ - Trà Sơn, tiết đại tuyết, Canh Ngọ

*

Nhớ Mãi Quê Hương

Quê tôi có những dòng sông
Phù sa bồi đắp ruộng đồng phì nhiêu
Chiều quê vang tiếng sáo diều
Nhiều cô thôn nữ mỹ miều xinh tươi
Sông quê rộn tiếng vui cười
Đò ngang đón khách...
Đưa người sang sông
Mênh mông con nước xuôi dòng
Đi xa nhớ mãi tấm lòng quê hương

Trương Ngọc Phương

*

Sẽ Tròn Ý Em

Sao lại góp chung tiếng thở dài
Đã đành duyên nợ chốn trần ai
Làm sao có được như mong ý
Se sắt buồn chi với tháng ngày...

Ta biết lòng em vẫn thiết tha
Dù cho cách biệt khoảng trời xa
Thơ em vẫn rõ niềm tâm ý
Ngọt nét huyền mơ rất đậm đà...

Bão vẫn còn nguyên trên quê hương
Bao giờ về lại bước trên đường
Gió tung vàng sắc cờ dân tộc
Thơ sẽ trọn tình - ý đậm vương

Điêu tàn theo bước chân phương bắc
Nhuộm đỏ trời nam tiếng oán than
Biển đông khắc khoải hồn oan tử
Nhục sử hằn ghi vết bạo tàn

Ta biết lòng em luôn trăn trở
Mắt hướng trời Nam tủi xót đau
Dân mình có tội gì em nhỉ
Trời phủ mây đen đậm một màu

Không thể ngồi yên than thở suông
Dòng thơ em viết thác ngàn tuôn
Bút kia xoáy thẳng vào tim giặc
Chuyển cảnh quê hương thoát nhục buồn

Em sẽ tròn mơ như ý em
Trời nam rồi sẽ xé màn đêm
Toàn dân đứng dậy tung xiềng xích
Vạn ý thơ hùng thắm nhịp tim

Thy Lan Thảo

*

Ngọn Cây

Những ngọn cây
những ngọn cây cao
Cứ sục tìm chi khoảng biếc
Nõn lá tủa ra quyết liệt

Rồi cũng đến tầm ấy thôi
Làm sao có thể thành mây
Trôi tới những miền chưa biết!

Lên đó để mà ngơ ngác
Lên đó để mà cô đơn
Lên đó để mà run rẩy
Từng cơn lạnh thấu linh hồn...

Vân Long

*

Dự Phóng

Hôm nay bỏ rượu, mai bỏ thuốc
Mốt bỏ cà phê, tiếp bỏ trà
Quán cóc bên đường bè bạn gọi
Vẫy chào xin phép được đi qua

Sách vở người xưa từng đã dạy
Gạo hẩm lưng nồi, nước giếng trong
Co tay làm gối bình yên ngủ
Vẫn có niềm vui thật với lòng

Cứ thế rồi ta thành ông lão
Tóc búi, râu dài cũng bạc phơ
Chẳng phải lụy phiền đôi mắt kính
Mỗi bình minh đọc một câu thơ

Và mỗi buổi chiều chân guốc gỗ
Tay cắp sau lưng dạo chợ tàn
Ơ, cuối cuộc đời là vậy vậy
Dãy lều trống vắng nắng dần tan

Dăm đứa trẻ đùa tung cát bụi
Bảo rằng: Cụ giống vị Tiên Ông
Muốn mua tặng chúng tôi bì kẹo
Sờ túi thì ra... lão Tiên khồng!(*)

Trần H.Ân

(*) Nói lái: không tiền

Nụ Cười, Gừng Cay và Muối Mặn

Trên những tháng ngày ưu tư
Làm sao anh quên được nụ cười
Lắm khi đầm đìa nước mắt"

Em lặng thầm đêm đêm gieo hạt
Vào giấc mơ anh ngát xanh
Em trao cho anh những giọt nắng chiều
Sau những ngày mưa tầm tã
Em tô thêm màu hồng cho nắng
Bằng nụ cười êm ấm trầm hy vọng
Và tiếng hát nồng nàn như chồi lá xanh

Trên những phút giờ âu lo
Đêm đêm chờ nở những vì sao
Anh sao quên nụ cười đầm nước mắt
Vì chan chứa gừng cay
Và muối mặn năm nào...

Cao Văn Quảng

*

Thơ Tình Trong Trí Nhớ

Trong hơi thở của tôi còn mang âm hưởng
Dòng sông Hàn biếc xanh
Nên mỗi lần cúi xuống hôn em
Những nụ hôn sẽ ngọt
Nên dù xa quê nhưng lời chim hót
Vẫn còn ấm trong giọng nói của tôi
Gió núi Sơn Chà là đà trên môi
Tôi biết hát trước khi tập nói
Tôi biết yêu trong lần nhìn lá mới
Của vòm cây đang reo
Đà Nẵng là nguồn nước trong veo
Chảy qua từng mạch máu
Tôi đi giang hồ từ năm mười sáu
Còn quay đầu nhìn lại Ngũ Hành Sơn
Còn giữ giữa ngực vệt hoàng hôn
của ngày xa Đà Nẵng
Còn giữ trong mơ những vùng cát trắng
Bữa cơm trưa phải độn sắn, khoai lang
Nên tôi yêu em như gió núi ngang tàng
Chân bước chưa qua nhưng tình đã hái
Môi thâm khô nhưng dịu dàng biết mấy
Lúc tự tình với em
Sông Hàn còn ru tôi nhịp sóng vỗ từng đêm
Trong hư vô mộng mị
Nên tôi thành gã làm thơ đãng trí
Sống nơi này mà hồn gởi nơi kia
Trái tim muôn đời đập nhịp ở nơi kia...

Lê M.Q.

*

Ca Ngợi Cháu Hà

Đọc bản tin “Trường trung học Woodville (SA) tẩy chay không thèm tiếp phái đoàn CSVN"(SGT số 360) thì được biết 6 cán bộ CSVN xin đến tham quan trường Woodville, thành phố Adelaide Nam Úc, vào ngày thứ Sáu 14.5.04 nhưng bị nhà trường tẩy chay. Nguyên do là bà hiệu trưởng nhờ một học sinh VN đang học lớp 12 làm thông dịch khi phái đoàn Việt Cộng đến trường. Học sinh này liền tỏ ý phản đối phái đoàn VC và còn cho biết sẽ kêu gọi tất cả học sinh Việt Nam cùng phản đối. Điều này khiến bà hiệu trưởng thông báo cho ông thanh tra bộ Giáo Dục Tiểu bang và tìm hiểu. Cuối cùng thì thông cảm nguyện vọng học sinh của trường và cộng đồng Việt nên tẩy chay phái đoàn Việt cộng. Sau đó được bà con ở Adelaide cho biết học sinh VN nêu trên là nữ sinh tên Hà, học lớp 12. Do dó, Cô Gia tôi viết bài này để “Ca ngợi cháu Hà”.

Thuộc gia đình tÿ nạn, lưu vong,
Nên chống Cộng nô, cháu quyết lòng.
Bày tỏ lập trường không úp mở,
Diễn trình nhận thức chẳng lòng vòng.
Thanh tra bộ biết, liền tin tưởng(*),
Hiệu trưởng trường nghe, đã cảm thông.(**)
Do đó tẩy chay đoàn cán Cộng,
Cháu Hà, cháu đã lập kỳ công.

Cô Gia

(*) Ông Mark William, thanh tra đặc trách về ngôn ngữ và đa văn hóa của bộ Giáo Dục Nam Úc. (**) Bà Meredith Edwards, hiệu trưởng trường trung học Woodville Adelaide.

*

Cấm Vẹm Vào Westminster

Theo tin “Westminster thông qua Nghị Quyết cấm không cho CSVN tự do viếng thăm thành phố (SGT 361).

Thành phố này vừa ra Nghị Quyết,
Không cho vẹm đến đây, mê thiệt.
Bên ngoài chúng tráo trở điêu ngoa,
Trong nước, nó gian tà quỷ quyệt,
Bắt bớ dân lành đầy dã man!
Giam cùm tu sĩ quá cay nghiệt!
Cấm vào, là đúng quá đi thôi,
Nếu chẳng tin, mò vô sẽ biết.

Thái Châu

*

Nó Theo Lợi Lộc, Ông Nhập Phe

Nó làm tầm bậy, Ông bao che
Ông nhúng tay vào bẩn lắm nghe
Nó đã đăng rao ham liếm láp
Ông còn viết lách định lăm le...
Nó đang bị chửi, Ông đau thế
Ông lại đỡ đòn, nó khỏe re
Nó đã cúi đầu theo lợi lộc
Ông thèm khát quá nhập cùng phe.

Việt Lão - Victoria

*

Dạ vũ Đại Lam Sơn

Dạ vũ, xem ra thật nực cười
Không kèn, không trống, nhậu khơi khơi
Hao tiền, cúi mặt, che hèn kém
Tốn sức, chui luồn, giấu tả tơi
Ngoài ấy, ngàn tiếng lương tri gọi
Trong này, vài giọt lệ nhục rơi
Ngày sau, thôi nhé đừng nghe dại
Tiền mất, tật mang, tiếng để đời

Việt Phong

*

Tình tự

(Viết về hai đêm biểu tình chống văn hóa vận của đồng hương Sydney)

Ra chiêu lả lướt, đẹp vô vàn
Quyết hạ Phỉ đồ, đám Việt Gian
Tiếng sóng vang rền trên biển ái
Chân tình, tỏa khắp chốn nhân gian

Giá lạnh, đêm đông rộn tiếng cười
Hùng tâm dũng chí ngút ngàn khơi
Đối đầu đại địch, cùng dân tộc
Diệt đám gian manh, lũ dở người

Cuộc chiến giờ đây đã nổ to
Rung rinh chế độ, lũ trâu bò
Cả đám "sâu rầy" đang ngắc ngoải
Nhục nhằn, rên siết với buồn lo

Tử, sinh, hưng, phế, một kiếp người
Đạm bạc, cao sang hãy cùng vui
Sống sao cho xứng cùng dân tộc
Khỏi nát lương tri, phí cuộc đời.
Nghĩa nặng tình sâu, mãi ngóng trông
Anh em, dòng máu thắmTiên Rồng
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử" (*)
Đủ nghĩa sinh thành, ơn Núi Sông

(*) Nguyễn Công Trứ - Chí Nam Nhi

Phạm thanh Phương

*

Vịnh Kỳ Nhông

Bản chất đổi mầu chẳng giống ai
Tượng hình quấy phá thuở bào thai
Mẹ cha lo sợ đi coi bói
Thầy tướng bảo rằng: "Gặp nạn tai
Vốn cốt kỳ nhông nên đổi sắc
Nguyên hồn âm khí hoá tay sai
Sau này khôn lớn thành gian tặc
Gần đất xa trời vẫn muốn "ngai".

Lâm Hoài Vũ

*
Mưu Giặc

Ngàn xưa, Quốc sử Việt hùng anh
Đánh đuổi ngoại xâm tranh lấn giành
Tổ tiên không quản thân bồi đắp
Cháu con nay ngoảnh mặt sao đành
Mưu gian của giặc thật rành rành
"Đàng điếm, ăn chơi bỏ đấu tranh
Hút sách, trẻ già sinh trộm cắp
Tan hoang đạo lý cả tu hành!!!"

Dân Nam

*
Các Ông Xuống Dốc

Nhân đọc trang “Hương Giáo Đề Thơ” của Sàigòn Times số 362 với bài “Việc lớn và đàn bà” đã làm cho Thầy Chạy tui hết sức “đau lòng” cho các bậc mày râu mà có bài thơ này.

Tiến bộ mấy bà lấn trượng phu(*),
Có ông yên phận, có ông xù.
Quyền hành cũ rích anh đà mất,
Uy vũ xưa rồi chị đã thu.
Gái hiện đại "tam không, tứ khỏi",
Trai thời nay "nhứt hoắc, nhì bù".
Bình quyền phụ xướng phu vâng dạ,
Bình đẳng anh về học chữ Nhu.

(*) Ông xã

Thầy Chạy


*

Nam Man Nhắn Nguyễn Thế Phiệt

Nguyễn Thế Phiệt, hiện là tổng lãnh sự VCg tại NSW. Trong đêm văn công Việt Cộng trình diễn chương trình “Vùng trời bình yên” ở Bankstown thì y có lén lút đến dự trong chủ trương “tổ chức cho các đoàn nghệ thuật... ra nước ngoài biểu diễn” với mục đích “đổi mới mạnh mẽ và toàn diện công tác thông tin, tuyên truyền... ” như Nghị Quyết 36 của chúng đã ghi. Do đó nhân dịp này đứa Nam Man nhắn nó.

Đ. mẹ, bây không “Nghị Quyết” này,
Thì ai có muốn chửi cha bây.
Phường ăn cám xú sao ngu thế,
Lũ uống quần dơ mới dại vầy.
Hãy “oánh điện thư” về “Bác Đảng”,
Mau “mần rì phọt” tới “quan thầy”.
Nhắc lời của đứa Nam Man nhắn,
- Còn hát hò, còn chết nữa đây....

*

We Love You

Đứa Nam Man viết bài này sau khi đọc bản tin: “Garden Grove thông qua Nghị Quyết cấm phái đoàn CSVN tự do viếng thăm thành phố” (SGT 360), biết được đồng bào ta đã hô vang câu “We love you” để bày tỏ lòng thương kính đối với quý vị nghị viên ở thành phố Garden Grove.

“We love you”, and “we love you”,
Nghe đã quá trời quá đất ru.
Xin cảm tạ bao trang kiệt xuất,
Nguyền ghi ơn những bậc tiền khu.
Vì dân chủ... chống phường gian ác,
Vì tự do... ngăn lũ giặc thù.
Tiếng hét reo vui hòa nước mắt,
“We love you”, and “we love you”...

*

Khâm Phục Bà Meredith Edwards

Đứa Nam Man viết bài này sau khi đọc bản tin “Trường trung học Woodville (SA) tẩy chay không thèm tiếp phái đoàn CSVN” và được biết trường trung học Woodville (Adelaide Nam Úc) do bà Meredith Edwards làm hiệu trưởng tẩy chay đoàn cán bộ Việt cộng định đến tham quan trường vào ngày 14.5.04 (SGT 360).

Được biết bà vừa mới tẩy chay,
Không thèm tiếp xúc 6 tên này.(*)
Nhiều đoàn thể tớ nghe, mừng lắm,
Cả cộng đồng em thấy nể ngay.
Tài lãnh đạo bà đà quá tuyệt,
Óc điều hành chị rất là hay.
Phụ huynh các cháu luôn tin tưởng,
Khi gửi con em học tại đây.

(*) Sáu tên cán bộ VC là Đào Ngọc Dũng (trưởng đoàn), Vũ Thanh Liêm, Nguyễn Hồng Linh, Võ Quốc Thắng, Vũ Quang Vinh và Diệp Quang Hướng.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.