Hôm nay,  

Chơi Vậy Mới Ngon

26/12/200500:00:00(Xem: 5869)
Tống Thăng, người huyện Thê Hà, tỉnh Thiểm Tây, vốn là người trọng nghĩa khí. Ngày nọ, Thăng mới gọi bọn gia nhân tới mà nói rằng:
- Ta qua làng Lai dương mua vàng mã để viếng mộ tổ tiên, luôn tiện thí phát cho những linh hồn không người cúng kiến. Sớm thì tối nay sẽ về. Cầm bằng như vui thú thì sẽ ở thêm vài ngày nữa. Các ngươi ở nhà. Trước thì chăm lo vườn tược, sau để ý có độ gà nào thì bẩm báo lại sau. Chớ đừng quên đi mà mang vào tai họa…
Đoạn, bọc một mớ kim ngân rồi lên đường dong tuốt. Lúc mặt trời sắp lặn. Chợt có thanh niên mặt mày sáng sủa đến thăm, mà Thăng không có nhà, bèn tự nhiên vào phòng của Thăng, bỏ mũ lên giường, rồi phè cánh nhạn ra mà hưởng. Gia nhân thấy vậy. Hoảng hốt nói:
- Nơi an nghỉ của chủ nhân. Không phải ai cũng vào được. Phần các hạ chẳng hiểu thân sơ, mà tùy tiện như thế, thì ngay cả quỷ thần cũng… nhịn đời không nổi. Hà huống bọn tiểu nhân. Tránh sao cho khỏi sự nghi ngờ đen tối"Người thanh niên ấy đáp: - Ta không phải là quân trộm cướp, lại càng không phải thứ thấy sang bắt quàng làm họ, mà ta chỉ nằm đây đợi chủ của mày, để nói chuyện tương lai. Sao lại cứ nheo nhéo hoài như thế"
Bọn gia nhân nghe người thanh niên đối đáp như vậy. Chưa biết tính sao, thời may Tống Thăng về tới. Lao thẳng vào phòng. Thảng thốt la:
- Ngọn gió nào đưa hiền đệ tới đây" Thiệt là chưa cầu mà được. Chưa mong mà có. Chưa ước đã rơi vào tay. Quả là quá đã!
Thanh niên cười to đáp:
- Nói loanh quanh không bằng nói thật. Đệ từ xa bang tới, là chỉ nhờ huynh giúp cho một việc, để tháng ngày tới được sắt cầm đôi lứa. Hòa hợp hai bên, đặng chữ nợ duyên khỏi vèo bay đi mất!
Thăng nghe qua bỗng ào ào chột dạ. Hốt hoảng nói:
- Nợ duyên huynh còn lo cho được. Nay ôm vào của đệ. Lẽ nào lo được hay sao"
Thanh niên lắc đầu quầy quậy. Tay gạt phắt đi. Mạnh dạn thốt:
- Chẳng thà hối hận vì đã làm, còn hơn hối tiếc vì chưa làm. Đệ dám lấy ngày… bệnh để đến đây, thì trong ước muốn đã thành hơn phân nửa.
Rồi không đợi Thăng kịp nói gì, lại ào ào phang tiếp:
- Huynh có người cháu gái gọi bằng cậu, vẫn ở một mình chưa vướng chữ phu thê. Nay đệ cần một người nội trợ. Lo chuyện vá may, đặng đệ được an tâm mà… phè với thiên hạ. Ngặt một nỗi đã mấy lần nhờ mai mối - nhưng nàng vẫn ngoảnh đi - bởi cứ cho chưa được phép của hàng tôn trưởng. Nay đệ tâm thành đi đến, với ước mong huynh cho đôi lời vàng ngọc, để Ngưu Lang Chức Nữ khỏi hai bờ ngăn cách, thì vinh hạnh xiết bao.
Trước kia, Thăng có người cháu gái, bởi cha mẹ mất đi nên đưa về nuôi dưỡng. Đến năm mười sáu tuổi, Thăng gởi lên Tế Nam học nghề thêu thùa may vá, đặng lo chuyện mưu sinh. Nay bỗng nghe đến tình phu phụ, bèn giật thót tim gan. Lo lắng nói:
- Thúy Uyên thiếu tình phụ mẫu, nên công dung ngôn hạnh có phần thiếu sót, còn tam tòng tứ đức thì cái được cái không. Nay đệ… ẳm nó về. Lỡ ít bữa nửa năm lại ca bài than trách. Cứu được hay sao"
Thanh niên lắc đầu, đáp:
- Nhân vô thập toàn. Hễ đặng cái này phải chịu thiệt chỗ kia. Lẽ tự nhiên thường ra vẫn thế. Thúy Uyên, dẫu mang nỗi buồn vắng cha mẹ - nhưng đệ lại… vui - bởi như thế khỏi rể rung cho thêm phần rắc rối.
Thăng nghe vậy, bèn ngẫm nghĩ một chút, rồi dứt khoát đáp:
- Vợ là người đầu gối tay ấp. Khổ cực có nhau. Buồn vui hoạn nạn đều ăn đồng chia đủ. Đệ không hiểu vậy, lại muốn cưới vợ để có người lo nội trợ vá may, thì chữ phu thê chẳng mần răng gắn bó.
Đoạn, vỗ nhẹ lên vai người thanh niên mấy cái. Tha thiết nói:
- Tất cả của cải ở đời này đều có giá. Thậm chí những gì người ta cho là báu vật cũng có giá luôn. Duy chỉ lấy chân tình ra đối đãi - thì việc ấy mới là vô giá - Con người ở cõi hồng trần. Cứ mưu toan lừa lọc. Gian dối mại hơi, hầu mang những cái có giá về với mình - trong khi cái vô giá thì ít khi để ý tới - thành thử nước mắt chảy… nhanh hơn nụ cười…
Rồi thở hắt ra mấy cái, đoạn nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Quyết liệt nói:
- Muối bỏ lòng ai nấy xót. Huynh dẫu quý đệ vô vàn, nhưng không thể vì cái tình cảm thâm sâu đó, mà nỡ dang tay đẩy đứa cháu mồ côi rơi vào nơi cô lẽ. Nếu như đệ chuyển biến tâm tư. Đổi thay dòng suy nghĩ, thì dẫu huynh có bề bộn công việc, cũng hăng hái tạm gác một bên, để cùng về Tế Nam với đệ lo vun trồng duyên thắm. Cầm bằng đệ vẫn trước sau như một. Nhất dạ không lay, thì dù có khẩn cầu thế mấy đi chăng nữa - huynh cũng chẳng dám nghe theo - Cho dẫu cõi tim gan có ào đau nhức buốt!
Người thanh niên liền đứng dậy. Đi tới đi lui. Thần sắc thay đổi liền liền như mưa nắng. Mãi một lúc sau, mới cẩn trọng đáp:
- Coi như nước xuôi ra biển, không trở lại nguồn. Đệ thành tâm hứa trước mặt của huynh, là sẽ yêu thương Thúy Uyên cho hết đời suốt kiếp.
Qua ngày mai. Hai đệ huynh hướng về Tế Nam mà đi. Lúc đến nơi. Thăng gõ cửa. Chợt có một bà bước ra. Nói:
- Quý khách là đàn ông. Chẳng lẽ đến đây để thêu thùa may vá"

Thăng nhẹ lắc đầu vài ba cái, rồi lẹ làng đáp:
- Phiền bà báo với Thúy Uyên. Có người cậu từ Thê Hà đến viếng.
Bà ấy quay vào. Một lát lại trở ra. Nói:
- Nhà có hơi chật hẹp. Vậy xin mời quý khách quá bộ ra nhà sau. Thúy Uyên đang chờ trông nơi đó.
Đoạn, nép mình qua một bên, rồi lấy tay chỉ căn nhà nhỏ ở góc vườn. Lúc đến nơi, Thăng thấy cháu ào ra cửa đón. Mắt rươm rướm lệ. Thăng cười mà nói rằng:
- Con gái vui cũng khóc, buồn cũng khóc. Thậm chí chuyện của… người ta càng khóc dữ dội hơn. Nay cháu sụt sùi như vậy, khiến cậu phải hết dạ lo âu, bởi không biết buồn hay vui đây nữa"
Thúy Uyên nghe vậy bỗng òa lên một phát. Nức nở đáp:
- Cháu còn nhỏ nhờ cậu nuôi nấng, còn lo cho một cái nghề, để tự nuôi thân. Công lao ấy chưa đền đáp được. Cháu tuy còn nhỏ dại. Chưa có trượng phu, nhưng cũng hiểu được công sinh không bằng công dưỡng. Ơn thì nặng như núi. Nghĩa thì chặt như keo. Tình thì thăm thẳm mênh mông vô cùng tận. Cho dù không có chút bằng cấp lận lưng, nhưng cháu vẫn hiểu… cháo ăn xong không thể nào đá bát!
Rồi liếc nhìn người thanh niên một cái. Nhỏ giọng nói rằng:
- Cậu đang bề bộn công việc, mà lên tận nơi đây. Há chẳng khiến cho người ta thắc mắc"
Tống Thăng hắng giọng một cái, rồi bình tĩnh đáp:
- Cậu cùng Chung Cổ Long đây là anh em kết nghĩa. Hôm nay cậu đến đây, là muốn nối một nhịp cầu, để Ngưu Lang Chức Nữ khỏi hai bờ ngăn cách.
Thúy Uyên hết nhìn cậu, rồi nhìn… đất. Ngập ngừng nói:
- Công tử trước có nhờ mụ Dương ba lần bảy lượt tới hỏi, nhưng cháu chưa dám gật đầu ưng thuận, bởi cậu thì ở xa. Cha mẹ lại bỏ nhà đi… bán muối, thành thử duyên phận phải rụt rè không nhận. Hôm nay được cậu đến đây làm chủ, thì trước là duyên nợ được xuôi, sau đối với mẹ cha cũng thêm phần ấm cúng.
Lúc ấy, chợt có một thiếu nữ chừng mười tám tuổi xăm xăm đi vào, theo sau có một nữ tì mặc áo màu thiên thanh, nhìn thấy Thăng và Long, bèn xoay người toan tránh. Thúy Uyên vội nắm tay lại, rộn rã nói:
- Đừng chạy! Đây là cậu tôi. Nào phải người lạ mà mặt mày che dấu!
Thăng liền cung tay vái chào. Nàng cũng nâng áo đáp lễ. Thúy Uyên cười cười giới thiệu:
- Bạn của cháu, tên là Thiên Tuyết, họ Công Tôn. Cha Tuyết vốn con nhà thế gia, nhưng vì muốn theo đuổi sự công minh, nên đường quan lại bỗng nửa chừng đứt gánh. Nay lâm vào cảnh dở thầy dở thợ. Khó kiếm miếng ăn, thành thử đã lao đao lại càng thêm bất ý. Phần Thiên Tuyết, sớm chiều vẫn thường hay qua lại với nhau. Trước thì bùi ngọt xẻ chia, sau có nơi than trách cho má hồng phận bạc. Hay găp cảnh ngược xuôi, khiến đến hôm nay vẫn mình không chiếc bóng…
Thăng liếc nhìn nàng, thấy nụ cười tươi như ánh trăng thu, còn má thẹn ửng hồng như áng mây buổi sớm, bèn rúng động tâm can, mà bảo dạ rằng:
- Đúng là con nhà đại gia. Chớ… tiểu gia thì không thể có được con người mỹ miều đến như thế!
Rồi trong lúc đang dạt dào hưng phấn, bỗng nghe Thúy Uyên dịu giọng đổ vào tai:
- Nàng chẳng những văn hay, mà thi tứ lại càng tuyệt. Cháu vẫn được nàng chỉ giáo, nhưng thần trí nông cạn. Cảm xúc lại không mau, nên dầu cố gắng lút ga cũng chẳng ăn thua gì hết cả.
Thiên Tuyết nghe vậy, mĩm cười nói:
- Con nhỏ này bỗng dưng phá người ta, để ông cậu được cười - thì chuyện thơ văn - còn nhọc công kéo dài mần chi nữa!
Thúy Uyên. Dẫu chưa chồng, nhưng nhờ giác quan thứ sáu, nên hiểu bụng cậu lo, bèn nắm tay Tuyết mà nói này nói nọ:
- Cậu tôi chưa có người yêu, lại càng chưa có vợ. Không phải vì kén cá chọn canh, hoặc yêu cầu đòi hỏi, hay so đọ nọ kia, mà chỉ vì chưa gặp được tâm hồn rung cảm - đập một nhịp với nhau - thành thử hết hạ sang thu vẫn mình không gối chiếc. Vậy nếu Thiên Tuyết thấy không có gì cản trở. Trục trặc lung tung, thì… ừ đại một phát cho tình thêm gắn bó.
Thiên Tuyết nghe tới đâu má đỏ hồng theo tới đó, bèn bỏ chạy ra ngoài. Vừa cười vừa nói:
- Ngươi đã phát điên, mới… tùm lum như thế!
Thúy Uyên. Vì là phận gái với nhau, nên hiểu được đôi phần, liền nhìn cậu. Tha thiết nói:
- Thiên Tuyết tài mạo song toàn, lại giỏi về nội trợ. Nếu cậu không chê gia cảnh nàng, thì hãy nhờ người mai mối. Chắc vạn sự hạnh thông, bởi Thiên Tuyết đến hôm nay vẫn chưa hứa với ai điều gì hết cả!
Lúc ấy, Chung Cổ Long mới chen vào. Nói:
- Đệ có quen người lắm kinh nghiệm về tình yêu, nên có thể giúp huynh lo phần mai mối.
Thăng bỗng nẩy người lên như bị kiến cắn. Lắc đầu nói:
- Không được! Không được! Kẻ kinh nghiệm nhiều là đã… thất bại nhiều. Dám nhờ cậy hay sao"
Phần Thiên Tuyết. Lúc chạy ra đầu đường. Chợt thị tì níu áo lại. Hỏi:
- Tiểu thư mong chồng như nhà nông mong nước. Nay duyên phận đến gần, mà lại bỏ đi, là cớ làm sao"
Thiên Tuyết liền dõi mắt vào cõi trong xanh. Chậm rãi đáp:
- Dễ, thì người ta coi thường. Khó, thì người ta chạy luôn. Biết lúc dễ lúc khó mới tăng phần hấp dẫn, đặng xui khiến người ta rước mình cho gấp. Ngươi đã hiểu chưa"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.