Hôm nay,  

Chuyện Dài Thẩm Mỹ: Đừng Làm Tề Thiên

07/07/201800:47:00(Xem: 2822)
Trương Ngọc Bảo Xuân

 
Nóng như vậy, ở vài tiểu bang, năm nào cũng có vài trường hợp mất mạng, nhứt là người già và trẻ nít. Nóng quá, dang nắng ngoài đường lâu quá, người ta bị khó thở, ngã ra bất tỉnh, có khi đi luôn. Hồi xưa người mình hay nói là bị cảm nắng, đó là nắng SàiGòn. Nắng ở Cali nầy, chị Ngà cũng nghe có những vụ nguy hiểm chết người vì nóng.

Con người chịu không nỗi, vậy mà sao những con côn trùng cứ bay ngờ ngờ, có con nhỏ quá nhỏ, nhỏ nhít, nhỏ tí xíu, nhỏ tới nỗi vừa thấy bóng của nó phớt qua, ráng nhíu mắt lại rồi mở lớn ra mà tìm, mới thấy nó bay bay, đậu đậu, đưa bàn tay lên tính đập, là nó bún đi, mau hơn gió. Đó, là con bù mắt. Trời đất ơi, năm nay tại sao cái giống con nầy ở đâu ra mà hằng hà sa số?. Nó bay khắp nhà, từ bếp tới phòng ngủ, nhà tắm, phòng khách, nằm ngồi chỗ nào cũng bị nó cắn, ngứa gãi thấu xương. Thoa thuốc gì cũng không hết ngứa, và những mục đỏ, ngứa cả tuần, hễ dấu nầy vừa lặn là dấu kia nổi lên. Khổ nỗi, hình như trong nhà nó chỉ lựa chị Ngà mà cắn thôi, còn mấy đứa con chưa nghe than tiếng nào. Hổng lẽ thịt da của chị tươi thơm quá… chua quá… hay mặn quá, hay… ngon ngọt?

Lạ chưa?

Vô tiệm chị Ngà than quá trời, vừa than vừa bực bội gãi.

Kim nói:

- Chị Ngà, đừng làm tề thiên nữa. Chị à, thấy chị gãi mà sốt ruột. Chị à, chị lấy chai thuốc xúc miệng đó, xịt vô mấy dấu bị cắn, hết ngứa liền, rồi sẵn đó chị xịt cùng mình, chỗ nào hở da là xịt lên, thử đi.

Láng nói:

- Nhà có trồng cây lô hội hông? chị cắt một lá, cạo nhớt rồi bôi lên dấu cắn cũng đỡ ngứa, rồi chị có thể xắt từng lát nấu canh ăn cũng mát hay nấu chè với đường phèn. Trong uống ngoài thoa hết ngứa liền. Bảo đảm.

Chị Ngà lắc đầu:

- Rồi rồi, làm đủ mọi thứ rôì, ăn hết nguyên một nồi chè lô hội đường phèn tối ngủ muốn phát hàn luôn, sáng thức dậy ngứa thì hổng hết mà tăng thêm 2 cân! Ban đêm hễ chợp mắt được thì hổng sao chớ bừng mắt dậy là bắt đầu ngứa. Thiệt, hổng biết mua giống gì xịt cho nó chết hết đây. Nhiều lúc tui gãi giống như con khỉ!

Trang nói:

- Em biết thứ nào trị ngứa nhưng có hơi… độc.

Kim hỏi:

- Là thứ nào?

Thu nói:

- Tui biết. Phải là thuốc chùi nước sơn của mình hông?

Trang gật đầu:

- Đúng. Chị chấm miếng thuốc chùi lập tức hết ngứa. Nhưng rồi da bị khô khốc hết. Độc là vậy. Lấy độc trị độc.

Kim nói:

- Trời trời, mấy bà nói gì đâu không! mỗi lần chùi nước sơn cho khách mình phải ráng đừng cho thuốc đụng vô da, bây giờ mấy bà quảng cáo lấy nó mà làm thuốc trị ngứa, bộ hổng sợ hãng bào chế đưa mấy bà ra tòa à? Theo tui thì chị cắt trái chanh tươi rồi chà lên, rát da đã ngứa luôn.

Láng cười ngất:

- Thôi thôi mấy lang băm. Làm ơn. Theo cách trị hầm bà lằng của mấy bà, lột da chị Ngà làm cái bóp phơi.

Tuấn hỏi:

-Thế, nhà chị có thuê người đến xịt thuốc trị côn trùng thường niên không?


Chị Ngà nói:

- Ủa, ờ, có, quên nữa, hồi đầu năm có mướn người ta tới xịt thuốc trị dán hết một lần tốn gần trăm bạc. Ờ há, sao mình hổng nghĩ ra, cứ nhức đầu suy nghĩ lung tung nghĩ theo óc hà tiện cứ tính ra chợ mua vài chai thuốc về xịt. Nhưng mà, mua thuốc về xịt thì rẻ hơn gấp mười lần.

Khải cười:

- Nói như chị thì các công ty trừ mối, chuột, dán, phải đóng cửa hết. Giống như nghề của mình, ai cũng ra chợ ra mua chai thuốc về tự mình hay nhờ bè bạn nhuộm tẩy uốn thì mình còn làm ăn gì nữa? phải là tay nghề có học hỏi có huấn luyện có bằng cấp đàng hoàng, mái tóc ra mới bóng mượt màu sắc hài hòa và bảo đảm cho từng sợi tóc khỏe mạnh chớ.

Sương nói:

- Anh nói vậy chớ, hồi đó tui có mấy nhỏ bạn ở nhà tự làm cũng khéo tay lắm à, hổng thua gì tiệm à nha.

Khải gật đầu:

- Đồng ý, là có người khéo tay, thế nhưng, những mái tóc ấy rồi ra, có bị rụng bị đứt dần dần không?

Sương cười bẽn lẽn:

- Sao anh Khải biết hay vậy? ừa, về sau tụi nó phải kéo nhau vô tiệm cho thợ chuyên môn cắt sửa lại. Chắc tại lần sau cùng tụi nó để thuốc tẩy ngâm trên tóc lâu quá, khi xả nước thì tay vuốt tới đâu tóc rụng theo tay tới đó, phát sợ, phát khóc. Tỡn tới già!

Vinh bật cười, vỗ tay đánh bộp một cái làm ai nấy giựt mình. Kim la:

-Ông nầy. Làm hết hồn. Gì vậy?

Vinh nói:

- Tui nhớ rồi. Phải kỳ đó Sương với mấy cô nhỏ nhỏ túa vô tiệm, biểu tụi nầy sửa lại mấy cái đầu chôm bôm… như bị chó táp, màu sắc lỗ chỗ như lông chồn bị cọp gặm…

Sương dơ bàn tay lên phẩy phẩy:

- É é… thôi ngưng, anh Vinh đừng kể nữa làm tui mắc cỡ thấy tía. Thiệt tình kỳ đó muốn độn thổ, cả tuần tụi này đi học phải chướng cái nón kết trên đầu coi hổng giống ai. Cũng tại vậy làm tui muốn học nghề làm tóc nầy đó. Vừa xong Trung Học là nhào vô trường Thẩm Mỹ ghi danh liền.

Thu nhìn chị Ngà vừa đưa tay lên gãi nữa, lắc đầu, nói:

- Cũng may chị Ngà hổng bị cắn trên đầu, nếu không, vô đây đứng đó gãi đầu như bị chí cắn thì khách hàng chạy te hết. Ối! trời nóng sao mà nóng quá trời. Chị gãi làm tui cũng bắt ngứa.

Chị Ngà vừa nghe vừa gãi sột soạt, rồi la:

- Vô duyên. Nè nè mấy cô mấy cậu làm ơn ngưng! Càng nghe nói chuyện lang bang càng làm tui ngứa thêm, ai rảnh kiếm dùm tui chai alcohol coi, thoa đỡ cho đỡ ngứa rồi ai đó làm ơn chạy ra chợ mua chai thuốc dùm tui. Tui hổng có nghe lời mấy lang băm đâu.

Thu háy chị Ngà:

- Thiệt tình, bà nội nầy, ở nhà bị ba cái con gì đâu nhỏ như đầu kim xơi tái, vô tiệm trở nên dữ dằn như rồng cái. Đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ. Thôi, tui phải sửa soạn tiếp bà Lin Đà, bữa nay hẹn chín giờ rưởi, giờ nầy… quá rồi, chưa thấy tới. Chắc là nóng quá bả làm biếng ra khỏi nhà có máy lạnh. Chị Ngà, vặn máy lạnh lên nghe. Nóng quá.

-Ờ...  ờ …

Trương Ngọc Bảo Xuân

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.