Hôm nay,  

Về Tự Do Báo Chí

24/08/201800:00:00(Xem: 3950)
Vi Anh

 
Sự kiện và thời sự. Tin RFI của Pháp ngày 16-08-2018, “Vào hôm nay, 16/08/2018, đã có đến hơn 350 tờ báo Mỹ lớn nhỏ - kể cả tại những địa phương bầu cho ông Trump năm 2016 - đăng xã luận tố cáo điều được gọi là «cuộc chiến dơ bẩn chống nền báo chí tự do» mà tổng thống Mỹ Donald Trump đang tiến hành, đặc biệt là lập luận «fake news» được ông dùng để gán cho những bài phê phán ông, và nhận định «báo chí là kẻ thù của nhân dân» thường xuyên được ông nêu lên… Tuy nhiên, không phải là báo Mỹ nào cũng tham gia chiến dịch hôm nay. Bên cạnh những tờ bênh vực cho ông Trump, sự vắng mặt được chú ý nhiều nhất là của tờ báo lớn Wall Street Journal. Ngay khi ý tưởng về chiến dịch viết xã luận được gợi lên, nhật báo tài chánh này đã đánh giá là việc đăng «cùng những lời chỉ trích Trump vào cùng một thời điểm không phải là cách tốt nhất thuyết phục được các độc giả mới, vốn nằm trong thành phần ủng hộ ông Trump». Hôm nay, Wall Sreet Journal còn đi xa hơn khi cho rằng nỗ lực của tờ Boston Globe đi ngược lại tính độc lập mà các ban biên tập thường tôn vinh. James Freeman của tờ báo cho rằng ông Trump cũng có quyền tự do ngôn luận như các đối thủ của ông.

Một nữ phóng viên của đài CNN cũng tự hỏi về hiệu quả của việc làm này đối với những người đã mất tin tưởng vào báo chí.

Đi vào phân tích. Không có tự do tuyệt đối ở cõi trần gian tương đối, vạn vật vô thường này. Tự do nào cũng có giới hạn, tự do vô giới hạn là loạn hành. Kể cả tự do báo chí. Tự do báo chí quan trọng nên có người mặc thị xem như đệ tứ quyền trong chế độ chánh quyền tam lập. Đã là quyền thì nó có thể hủ hóa, lạm dụng nếu không có giám sát và cân bằng. Báo chí có nhiều cách, nhiều lý do để viện dẫn có quyền ăn, quyến nói, quyền gói ý kiến của người khác. Một người dân đưa ý kiến xin đăng lên báo lớn như New York Times, còn khó hơn lên cung trăng nữa. Nhưng chủ báo và chủ biên, ban biên tập báo có cả ngàn lý do để  bác bỏ vào sọt rác ý của độc giả.

Nhưng báo chí không thể vượt ra ngoài vòng pháp luật, xâm hại quyền lợi quốc gia dân tộc, tổn hại  danh dự, nhân quyền, dân quyền của người khác, và thiệt hại sinh mạng của quân đội ở trận tiền, đả phá chuẩn mực đạo đức của xã hội.

Không ai chấp nhận thứ tự do tạo cú sốc hô hoán có bom trên máy bay để cả phi cơ hỗn loạn, cả phi trường phải báo động, cái tự do đó nhứt định sẽ bị trừng phạt. Không ai chấp nhận thứ tự do đưa hình một thiếu nữ vị thành niên lõa thể trên tờ báo, cái tự do đó bị hạn chế tối thiểu bằng in một bóng che mờ các chỗ kín hay bị trừng phạt. Không ai chấp nhận cái thứ tự do tiết lộ bí mật đời tư, bí mật hành quân, bí mật quốc gia nguy hại cho cá nhân và tập thể; sớm muộn cũng  phải bị ra tòa.

Một cách đại cương, có ba hạn chế. Giới hạn thứ nhứt là luật lệ. Không được xúc phạm nhân phẩm người khác. Không được xâm phạm đời tư người khác. Không được công xúc tu sỉ. Không được tiết lộ bí mật quốc gia, an ninh quốc phòng, v.v... Những giới hạn này được xã hội chấp nhận, thể hiện qua luật lệ mà mục đích tối thượng là để bảo đảm nhân phẩm con người, trật tự xã hội và an ninh quốc gia.

 Giới hạn thứ hai là trách nhiệm và tín nhiệm của người viết báo đối với người cho tin. Không tiết lộ tin tức ghi nhận từ Phòng Hành Quân (TOC), những sáng chế, phát minh chưa phổ biến nếu được mời dự thuyết trình và có lời dặn. Không được tiết lộ nguồn tin nếu người cho tin yêu cầu dấu tên.  Hai giới hạn trên nếu vi phạm có thể bị trừng phạt bằng ngục hình hay ngân hình.

Giới hạn thứ ba là lương tâm chức nghiệp của người làm báo. Vi phạm sẽ bị chế tài luân lý, phán quyết của tòa án lương tâm. Nên giới hạn này thường bị vi phạm. Tuy là chế tài luân lý những giới hạn đó là vấn đề nguyên tắc, quần chúng thường phản ứng mạnh đối với nhà báo hay tờ báo khi đã vượt qua.

Trước khi trở thành nhà báo, nhà báo là một con người, một công dân của một nước. Lương tâm Con Người không cho phép tán trợ Đức quốc xã diệt chủng, CS độc tài đảng trị toàn diện, tán trợ khủng bố Hồi giáo Cực đoan. Không có nhà báo vô quốc tịch, vô Tổ Quốc. Lương tâm công dân không cho phép ca ngợi kẻ thù của quốc gia dân tộc, không tiếp tay kẻ thù tuyên truyền, không biện minh cho tội ác của kẻ thù.

Bây giờ “khai triển Nghị Quyết 36”, CS Hà nội đang âm mưu xâm nhập, lũng đoạn cộng đồng tỵ nạn người Việt tỵ nạn CS ở hải ngoại, đặc biệt nhứt là người Việt ở Mỹ. CS Hà nội chưa có thể đương trường, công khai ra một tờ báo của Đảng Nhà Nước thứ 601 ở Mỹ vì biết sớm muộn gì cũng không thể sống còn trong một cộng đồng chống CS. Phương pháp xâm nhập vào hàng ngũ báo chí tiếng Việt của người Việt tỵ nạn CS là cách duy nhứt trong hiện tình. Dùng củi đậu nấu đậu ít bị mang tiếng hơn. Chơi và giúp một tờ báo nhiều người trẻ ít kinh nghiệm CS mà nhiều tham vọng nổi danh, muốn mau giàu hẳn ít tốn hơn thành lập một tờ báo mới. Chỉ đạo nhơn danh làm sạch cộng đồng, hề hóa những người kiên quyết chống Cộng là “chống gậy”, hạ thể cuộc đấu tranh chê nặng quá khứ nên quá khích, chê người Việt hải ngoại hủ lậu không để quá khứ ra sau hướng về tương lai phía trước, tạo hố sâu ngăn cách trẻ gìa, làm mất kiên nhẫn, làm chán nản quần chúng thầm lặng, lũng đoạn hàng ngũ đấu tranh về phương diện tư tưởng trên báo chí. Những điều đó dễ ngăn chận, chống phá phong trào đấu tranh hơn chiêu hồi, chiêu hàng người Việt tỵ nạn CS.

Có khi còn đi xa hơn, biện minh cho quân khủng bố, coi khủng bố là cái giá mà Mỹ phải trả. Dù gì  Mỹ  bây giờ cũng là  quốc gia dân tộc  cưu mang  người Việt tỵ nạn CS. Chống để xây dựng đảng cầm quyền, chánh quyền là quyền của công dân, của báo chí là đối lập. Chống đối đả phá quốc gia dân tộc là phản quốc.

Trong cộng đồng tỵ nạn CS mà lấy y chang bài của cán bộ CS ở trong nước đăng trên báo để suy tôn Ô. Hồ, người đã du nhập CS vào VN làm khổ mình, khổ đồng bào không CS của mình, như chánh vì vương, Vua Nghiêu, Vua Thuấn; điều đó có khác gì treo hình Hitler diệt chủng ở khu phố Do Thái. Không thể biện minh đó là bài của người khác, lấy đăng  theo kiểu nguỵ biện làm báo “đa chiều”. Vậy chớ chủ bút, chủ nhiệm của tờ báo có để làm cái gì.

Phỏng vấn và làm nổi bật Cựu Thủ Tướng CS Võ văn Kiệt đã từng ký ban hành nghị định quản chế hành chánh, không cần tòa bây giờ “phục viên” kiếm chuyện nói để thiên hạ đừng quên tên, mà không phỏng vấn người dân VN bị trị, người đối kháng đang bị quản thúc vì cái lịnh của Ông ấy là làm báo  một chiều chớ không phải “đa chiều”.

Không ai phủ nhận tính thương mại của tờ báo, nhứt là báo Việt ở Mỹ sống phần lớn bằng quảng cáo chớ tiền bán báo chẳng được bao nhiêu. Tạo xì căn đan, kích thích hiếu kỳ thì báo chạy, quảng cáo tăng. Nhưng cái gì cũng có chừng mực, không thể vượt nguyên tắc. Vượt tinh lý luật pháp bảo đảm đời tư cá nhân, an ninh trật tự công cộng, qui chuẩn đạo lý, chánh nghĩa cộng đồng xã hội, quốc gia dân tộc, và nhứt là phản bội thân phận, căn cước, nguồn cội của mình, của đa số cộng đồng mình sống và nuôi báo mình sống là lạm dụng tự do báo chí./.(VA)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khoảng cuối tháng 08/2018, Facebook đã thẳng tay xóa bỏ 652 trang, tài khoản và nhóm được xác định nằm trong chiến dịch lan truyền tin tức giả mạo. Những trang và tài khoản, nhóm bị xóa bỏ có nguồn gốc ở Iran và đã nhắm đến các quốc gia trên toàn thế giới. Ngoài ra, Facebook cũng tìm thấy một số trang mới được kết nối với Nga.
SAIGON -- Nhân quyền Việt Nam ngày càng thê thảm... Công an đánh đập các nhà hoạt động tàn bạo... Trong tình hình đó,
Garden Grove (Bình Sa)- - Trưa Chủ Nhật, ngày 19 tháng 8, 2018, tại nhà hàng Dimond Seafood số 8058 Lamson Ave, Thành Phố Garden Grove, Hội Ái Hữu Gò Công đã long trọng tổ chức lễ giỗ Đức Bình Tây Đại Tướng Quân Trương Công Định lần thứ 154.
Thành phố Garden Grove cho ra mắt trang website mới được thiết kế lại và địa chỉ web mới: ggcity.org. Trang web mới có công cụ tìm kiếm mạnh mẽ và hệ thống điều hướng đơn giản giúp đặt trước các dịch vụ và tài nguyên của Thành phố.
Ít lâu nay, đội ngũ Dư Luận Viên của Tuyên giáo Cộng sản Việt Nam được lệnh chống chế Việt Nam “không cần và không chấp nhận đa đảng” nên đảng viên phải “ngăn chặn và đẩy lùi biểu hiện đòi thực hiện “đa nguyên, đảng”. Đảng cũng loạn ngôn cho rằng “không thể có một nền dân chủ "hòa tan" ở Việt Nam.”
Đường phố nhiều thành phố lớn tưng bừng dân chúng tràn ra phố, mừng chiến thắng của đội tuyển VN. Bản tin VTC kể: Bàn thắng của Công Phượng giúp Olympic Việt Nam giành chiến thắng 1-0 trước Olympic Bahrain để lần đầu tiên trong lịch sử đoạt vé vào tứ kết ASIAD.
Con người có nguy cơ mang những cơn đau do bệnh hoạn kinh niên hoặc do thương tích, giải phẫu. Cơn đau sau có thể làm giảm đi bằng thuốc gây tê mê. Cơn đau trước như nhức đầu, đau xương khớp cần sự trị liệu bằng các thuốc giải đau, để người bệnh có thể tiếp tục sinh hoạt, sản xuất. Aspirin là một trong các thuốc giải đau lâu đời đó.
Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân. Đề tài trên đây cũng được thảo luận trực tiếp trên trang nhà của văn phòng, www.rmiodp.com, tiết mục Radio, vào mỗi tối thứ Tư, từ 7:00-8:00 giờ và Facebook.com/rmiodp
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.