Hôm nay,  

Thơ Thơ

23/06/200000:00:00(Xem: 7087)
Thơ tôi được viết về đề tài xưa cũ, hoài niệm về những cái gì đã mất. Cho nên thơ tôi lúc nào cũng được. Bởi vì tôi sống ở quê hương mới được hơn 22 tuổi thôi. Tôi mới vừa nhận thức được tình quê hương bạn bè, gia đình là phải bỏ chạy rồi. Những sung sướng đó tôi hưởng chưa được đầy đủ, tôi phải bỏ. Cho nên tôi sống ở Úc từ 81 đến giờ lúc nào tôi cũng nuối tiếc thời hoa bướm mang hình ảnh thơ mộng đó. Lúc nào tôi cũng nhớ về quê nhà, dù bây giờ tất cả đã hoàn toàn thay đổi. Những kỷ niệm tầm thường nhất bây giờ tôi cũng không thể nào tìm lại được. Đã mất tất cả rồi, mất vĩnh viễn rồi. Cho nên khi tôi nhớ về một kỷ niệm nào đó thì tôi cố gắng để nhớ mà làm lại, đôi khi cũng không đúng nữa. Cho nên khi đọc thơ tôi, có lẽ bà con sẽ chán vì buồn, vì nhàm, vì cùng một đề tài... Nhiều khi nghĩ thế nên tôi không muốn viết nữa. Nhưng tôi lại cứ bị thôi thúc, hình như có một cái gì vô tình thúc đẩy tôi hoài. Dù bao lần tôi bỏ bút vì công chuyện gia đình, nhưng rồi tôi cũng không bỏ được. Hình như tôi còn nặng nợ với quê hương, bạn bè và gia đình thế nào ấy tôi không hiểu được. Vì dĩ vãng cứ hiện về và đầu óc thơ cứ tuôn ra, rồi tôi cũng phải cầm viết... Không cầm viết thì tôi thấy bứt rứt khó chịu…

Huỳnh Bá Tươi

*
Hạt Mưa Nỗi Nhớ

Nhớ mùi cá lóc kho tiêu,
Nhớ canh rau đắng những chiều đổ mưa.
Nhớ bông điên điển làm dưa,
Nhớ bông súng, nhớ rau dừa, mắm kho.
Trời mưa bạn nhậu tha hồ,
Mồi ngon một đĩa tôm khô, quên đời!
Con giờ thân phận nổi trôi,
Nhớ quê cũ, thuở nằm nôi ngày nào.
Nghe mưa nỗi nhớ quặn đau,
Nhớ từ mẫu, nhớ mộ màu cỏ xanh.
Mẹ về chốn đó an lành,
Trông mưa chợt thoáng mong manh quê nghèo.
Chị giờ một bóng cheo leo.

Vĩnh Hòa Hiệp

***
Rưng Rưng Dòng Lệ Ngậm Ngùi
Giặc giải phóng, em bỏ thầy bỏ bạn
Bán dung nhan mua vội những lần no
Khép sách vở em phấn son đón khách
Cạnh trường xưa, cô giáo đếm học trò
Bàn tay vẫy còn thẹn thùng bút mực
Thuở thư sinh e ấp nét run xưa
Thân uốn éo vụng về dòng phấn trắng
Trước bảng đen bôi xóa dấu bụi mờ
Giặc giải phóng thầy bỏ bàn bỏ lớp
Tìm miếng ăn, bỏ chữ nghĩa bơ vơ
Chong mắt đêm thầy soi đời chăm chỉ
Bên trường xưa cặm cụi bới rác thừa
Miếng giẻ rách, thầy vá câu dang dở
Khúc xương thừa chấm phết ngắt thành thơ
Nhịp thước gõ, bỗng giựt mình xa lạ
Nghe đâu đây lạc lõng tự bao giờ
Gặp lại em hỏi rằng sao bỏ học
Dạ thưa thầy máu đỏ đổi đời xanh
Cách mạng biến em trở thành gái điếm
Chữ nghĩa đầy thua một bát cơm lưng
Rồi em hỏi sao thầy bỏ dậy
Bỏ trường xưa, xa phấn trắng bảng đen
Gỡ kính cận thầy ngập ngừng đáp khẽ
Giấy đã nhòa bút mực cũng buồn theo.
Thầy xưa trò cũ gặp nhau
Mắt nhìn mắt bỗng nghẹn ngào quay xuôi
Rưng rưng dòng lệ ngậm ngùi
Người lau kính cận, người chùi phấn son.

Vô Danh

***
Chiều Bên Giòng South Yarra
Chiều bên giòng sông South Yarra
Chợt thoáng nhớ đến miệt quê nhà
Nhớ lục bình, bông màu tim tím
Em giờ làm gì nơi chốn xa"
Mẹ già đã thành người thiên cổ
Chị giờ sống một kiếp lẻ loi
Anh giờ sống cuộc đời viễn xứ
Con giờ lận đận chốn quê người
Quê hương, cuộc đổi đời bi thảm
Bạn bè tứ tán khắp mọi nơi
Mong ngày có dịp về quê cũ
Cùng bạn lai rai suốt đêm dài
Chiều bên giòng sông South Yarra
Nhớ một ngày trên bến sông xưa
Thuyền đưa em về nơi xứ lạ
Bỏ chốn quê nghèo, em đi xa.

Vĩnh Hòa Hiệp

***
Quê Hương Thứ Hai

Hai thập niên, đã qua đông lại đến,
Thu tàn rồi, gió lạnh lại thổi sang.
Nơi đất khách thầm đếm tiếng thời gian,


Nhìn thiên hạ, bon chen trong cuộc sống
Đất Úc châu, đồng dollars biến động,
Nhớ khi xưa, một đồng ăn đồng ba(*)
Xăng một lít, chỉ độ ba mươi ba(**)
Lương công nhân trung bình hai trăm bạc
Bán buôn nhỏ vẫn tàng tàng phát đạt
Ngành may mặc có cuộc sống thong dong
Đường học vấn, trẻ nhỏ cũng thành công
Dân tỵ nạn, đã qua thời đen tối
Rồi từ đó phát sanh vài lầm lỗi
Xã hội đen băng đảng, mọc nhô lên
Lắm biệt danh Anh Chị, tiếng vang rền
Dùng bạo lực, dành địa bàn hoạt động
Thuở xa xưa, Việt Nam vùng nóng bỏng
Lửa chiến tranh, ngút trời máu thịt rơi
Bây giờ đây, nơi đất khách quê người
Còn tái diễn trò chơi đầy tội lỗi,
Để chút thời gian “tu thân sám hối”
Trên đất Úc, khó có cảnh nghèo nàn,
Chẳng khi nào phút chốc lại giàu sang
Đừng hòng xây lâu đài trong giây lát
Tìm hạnh phúc bằng việc làm khó nhọc
Nghĩ làm chi bột trắng với casino
Thoáng nháy mắt, sang giàu hoặc tội đồ,
Xin thế nhân nên chọn điều lương thiện
Một cuộc đời trăm tuổi qua rất nhanh
Nơi cõi thế, tích trữ những điều lành
Lúc nhắm mắt xuôi tay không vướng bận
Vĩnh biệt dương trần chỉ còn tay không.
Tạo nhân đức, sẽ thanh thỏa trong lòng
Nên tâm niệm thuyết: KHỔ-TẬP-DIỆT-ĐẠO(***)

Từ Nguyên
(*)khoảng năm 81-82, $1 Úc bằng $1.30 Mỹ kim)
(**)$33 cent
(***) Con đường đưa đến An Lạc không còn phiền muộn. Đó là đạo của đức Phật

***
Tình Trêu

Hỡi cô bán sữa đậu nành
Trời không có nắng trải vành nón ra
Để cho kẻ lại người qua
Muốn mua sữa khỏi lân la cúi nhìn
Bán buôn gì cứ làm thinh
Nào đi nào lại chẳng xin chẳng mời
Thẹn e chi chỉ mấy lời
Mời anh ngồi xuống dùm tôi mở hàng
Đêm qua nằm ngủ mơ màng
Thấy cô vui vẻ rộn ràng hỏi han
Nhà tôi ở chốn cuối làng
Có dòng sông nhỏ vắt ngang chân trời
Năm ba khóm trúc xinh tươi
Thêm cây cầu khỉ chơi vơi trước nhà
Từ đây đến đó không xa
Phải mua tình cảm ghé qua khách hàng

Tùng Darlo

***
Sài Gòn Ơi, Một Đời Ta Vẫn Nhớ
(Thân tặng Saigon Times và nhất là thân tặng nhân viên vườn thơ: Thùy Dzung)

Sài Gòn ơi một đời ta vẫn nhớ,
Chợ Bến Thành lẫn chợ Lớn đông vui.
Từ phương Nam tận Châu Úc xa xôi,
Ta ôm cả Sài Gòn vào giấc ngủ.

Đường Lê Lợi dập dìu nam với nữ,
Phố Tự Do tà áo phất phơ bay
Ngày cuối tuần, ai hò hẹn ai đây"
Xem phim mới, dạo phố phường, mua sách"

Trường Văn Khoa nét rêu phong thành quách,
Buổi tan trường xào xạc lá me bay.
Nhớ không em, đường Cường Để nối dài,
Còn in dấu thuở buồn, vui Đại học.

Sài Gòn ơi, trên bước đường xuôi ngược,
Nhớ về em: thành phố bị cưỡng hôn
Dây tơ hồng, buộc xác chết chưa chôn,
Kinh hãi quá, hỡi Sài Gòn yêu quý!!

Hăm lăm năm: Hiện rõ dần chân lý,
Học tập gì" Và cải tạo được chi"
Chỉ đào sâu hố ngăn cách phân ly,
Say chiến thắng mà quên lường di hại.

Từ nơi xa, ta nhìn về ái ngại,
Bởi vì đâu em băng hoại đời hoa"
Việt Nam mình cách Châu Úc bao xa" Mà cay đắng cõi lòng ta, quá lắm!

Sài Gòn ơi ta nhớ em sâu đậm,
Bến Bạch Đằng, ai thơ thẩn đêm nay"
Mũi Phú Lâm, ai dở tỉnh dở say"
Vùng Ông Tạ, cầy tơ còn nổi tiếng"

Quên được sao, những chiều mưa hò hẹn"
Đưa em về Bình Quới nước bao quanh.
Qua Thanh Đa, qua liếp mía, vườn chanh.
Rồi tạm biệt nơi bến đò Thủ Đức.

Một đời ta: vẫn còn trong ký ức,
Chợ Thị Nghè, kinh Nhiêu Lộc, Cầu Bông,
Cầu Chữ Y, cầu Ông Lãnh, Rạch Ông.
Lăng Cha Cả, Xóm Bảy Hiền quen thuộc.

Sài Gòn ơi, về sau này, nếu được,
Đừng bao giờ thố lộ chuyện cưỡng hôn!
Nẻo trời xa, ta vẫn thích cô đơn,
Vẫn mong thấy Sài Gòn trong giấc ngủ.

Kỳ Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.