Hôm nay,  

Thành Công Hạn Chế ?

08/06/199900:00:00(Xem: 6739)
Một tờ báo Mỹ viết, Hoa Kỳ và các đồng minh đã cố ý đánh một cuộc chiến hạn chế với Nam Tư để theo đuổi một mục tiêu hạn chế - và đó là điều họ đã đạt được: một sự thành công hạn chế.
Chớ còn gì nữa" Không lẽ đánh nhỏ mà mong thu được thắng lớn" Chân lý cổ như Trái Đất này đã quá nhàm, ai nói cũng được. Nhưng tôi cũng muốn từ lập luận này đặt ra một vài câu hỏi. Thế nào là thắng lớn" Hiển nhiên mục tiêu chính yếu của NATO là nhằm lật đổ Milosevic. Muốn được vậy là phải đánh lớn, không hạn chế, dùng quân bộ chiến đánh vào Nam Tư, chiếm từng tấc đất để rồi sau cùng tiến vào thủ đô và bắt giam Milosevic.
Một bài bản như vậy là vô kế khả thi, không có kế hoạch nào làm được. Tại sao vậy" Chưa kể đến những phản ứng của dư luận quốc tế, hãy nói đến một vài lý do thực tế nhất. Đánh như vậy là tốn người tốn của. Cái gì chớ vừa mất tiền vừa chẩy máu, nhất định dân Mỹ sẽ không chịu và trong các nước Tây Âu cũng có sự chống đối quyết liệt, làm hàng ngũ NATO rạn nứt. Vẫn biết Nam Tư là một nước nhỏ, dân số chỉ hơn 10 triệu, với sức mạnh của NATO chiến thắng là chuyện quá dễ, nhưng chiếm đóng Nam Tư rồi là kẹt, bởi vì NATO lãnh trách nhiệm nuôi một nước kinh tế đã nát bấy, hạ tầng cơ sở đổ bể, mọi phương tiên sản xuất tiêu tan. Cảnh nuôi báo cô viện trợ sẽ kéo dài cả chục năm và việc giữ yên ổn định chính trị xã hội sẽ vô cũng phức tạp cho quân chiếm đóng. Thắng lớn như vậy là lãnh quả tạ vậy.
NATO không dám đánh lớn, nên chỉ thu được "thắng lợi hạn chế" chăng" Chúng tôi không nghĩ như vậy, nếu coi thắng lợi hạn chế có nghĩa là không hạ được Milosevic. Sự thật cuộc tấn công của NATO đã có bài bản rất rõ rệt, chẳng cần là một chuyên gia chiến lược cũng nhìn thấy. Giai đoạn vài ngày đầu là triệt hạ nanh vuốt kháng cự không chiến, phá hết mọi hệ thống phòng không của Nam Tư để Không lực NATO tự do đánh giai đoạn hai: phá nát quân lực, hệ thống chỉ huy và cơ sở quân sự của Nam Tư. Kế đó là đánh các mục tiêu kinh tế và hạ tầng cơ sở. Đến lúc này nếu nhìn kỹ người ta thấy gọng kìm xiết lại dần Milosevic.
Những tài sản riêng tư và cơ sở kinh doanh của gia đình Milosevic cùng thuộc hạ đã bị tiêu diệt có hệ thống. Dù hòa bình có tái lập, Milosevic khó lòng lấy lại những gì đã mất, tay trắng trắng tay. Còn quyền lực của Milosevic thì sao" Chế độ chính trị của Nam Tư có cái vỏ dân chủ là Tổng Thống và Quốc hội do dân bầu, và chế độ có đảng đối lập là đảng Dân Chủ, nhưng quyền lực thật sự của Tổng Thống Milosevic dựa trên tinh thần dân tộc cực đoan của người Serb, mà cốt lõi là quân đội. Mọi chủ nghĩa cực đoan, dù cực đoan tả phái giáo điều cộng sản hay hữu phái dân tộc chủ nghĩa sô-vanh, đều bắt buộc phải nẩy sinh từ sức mạnh của súng, đứng đầu là các tướng lãnh trong quân đội. Nhưng khi sức mạnh quân đội bị bẻ gẫy, ý chí cực đoan đó cũng tan biến dần.

Sau 73 ngày bị oanh tac dữ dội, quân đội Nam Tư đã thiệt đến 15,000 quân chết và bị thương, súng ống chiến cụ tan tành, cái cực đoan trong quân đội Nam Tư tự nhiên biến mất để chỉ còn lại tinh thần dân tộc thuần túy. Đây là một sự thức tỉnh ngoạn mục nhất, trừ một thiểu số ngoan cố quân đội Nam Tư đã thấy đâu là thực tế.
Khi các tướng lãnh Nam Tư đến họp với các tướng lãnh NATO ở Macedonia, đó không phải để thương thuyết mà chỉ để nhận lãnh những chỉ thị phải rút quân ra theo những con đường nào, phải đem theo các chiến cụ nào còn, và phải rút hết các lực võ trang từ quân chính quy đến dân quân, từ cảnh sát đến các lực lượng an ninh chìm. Nhận lệnh như vậy chỉ là một sự đầu hàng không hơn không kém.
Liệu quân đội Nam Tư có đảo chính lật đổ Milosevic hay không" Rất có ít hy vọng việc này xẩy ra, bởi vì bộ Tư lệnh quân đội Nam Tư được tổ chức theo kiểu quân đội cộng sản thời trước nên mọi hệ thống chỉ huy đều bị kiểm soát chặt chẽ. Vả lại trước khi đương đầu với NATO, Milosevic đã loại trừ mọi mầm mống chống đối trong quân đội. Về chính trị, đảng Cấp tiến cực đoan tuyên bố không còn ủng hộ Milosevic, và đảng Dân Chủ đối lập đặt vấn đề trách nhiệm: Ai đã làm đất nước tan hoang" Tuy vậy các thế lực chính trị không làm được chuyện thay đổi một khi Milosevic còn nắm quân đội, ít ra ngay trong lúc này.
Đất nước Nam Tư đã tan nát, điện không có, nhiên liệu đã cạn, lấy gì sưởi ấm trong mùa đông này" Thực phẩm hết, dân sẽ đói nếu không có tiếp tế từ bên ngoài. Thế nhưng nếu Milosevic còn ngồi ghế Tổng Thống, đừng hòng các nước NATO hay các nước giầu G-7 cứu viện. Áp lực này mới thật ghê gớm. Nó sẽ thúc đẩy dân Nam Tư phải tự giải quyết vấn đề nội bộ của họ.
Trong khi chờ đợi bà Louise Arbour, chánh công tố Tòa án quốc tế xử tội phạm chiến tranh, đã yêu cầu bộ Tư pháp Nam Tư bắt giữ Milosevic theo đúng trát truy nã của Tòa. Không ai tin việc này sẽ xẩy ra, nhưng ít nhất nó cũng nhắc nhở tương lai dân tộc Serb không mấy sáng sủa nếu họ tiếp tục để cho một người bị Tòa quốc tế lên án lãnh đạo họ.
Một thành công hạn chế không có nghĩa là một thành công dậm chân tại chỗ. Nó chỉ là bước đầu của một thắng lợi không đổ máu.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.