Hôm nay,  

Cứ Tiến

11/05/200100:00:00(Xem: 4866)
Chức Tổng bí thư toàn quyền, toàn năng thống trị của Đảng CS Việt Nam. Lê khả Phiêu mất hay còn. Nông Đức Mạnh lên hay xuống. Việc ấy, chuyện đó chả ăn nhập gì với Phong trào đấu tranh vì tự do tôn giáo và tự do dân tộc của nhân dân Việt Nam trong lẫn ngoài nước. Phong trào cứ tiến.

Việc đoán già, đoán non của các nhà ngoại giao Tây phương và của chuyên viên, như Ô. Thayler, liệu Ô. Nông đức Mạnh lên có ảnh hưởng gì không trong việc buôn bán Mỹ Việt và việc giải quyết vấn đề tôn giáo và người Thượngra sao được Reutres loan tãi gần đây. Đóù chỉ là suy nghĩ của những người có tự do, sống dân chủ đứng bên ngoài quan sát, nhận định. Chớù không phải cách suy nghĩ của nhân dân Việt Nam, của các tôn giáo trong nước bị áp bức bóc lột cùng cực từ vật chất đến tinh thần.

Suy nghĩ khác nên cách làm cũng khác. Đại sứ Peterson của Mỹ tại Hà nội chạy đôn chạy đáo vận động cho Thương ước Việt Mỹ được phê chuẩn. Các doanh nhân Mỹ uốn mình qua ngõ hẹp Cổng Ba Đình, hy vọng bán cho được mấy chiếc máy bay, mướn cho được mấy vuông khai thác dầu khí. Trái lại, HT Thích Quảng Độ xem mọi giao thương, viện trợ cho CS Hà nội không kèm theo điều kiện nhân quyền là giao trứng cho ác, gián tiếp giúp nhà cầm quyền xấu thêm phương tiện đán áp, kềm kẹp nhân dân.

Vì kinh nghiệm máu xương, mồ hôi, máu, nước mắt sống trong gọng kềm CS hơn một phần tư thế kỷ, các tôn giáo và người dân Việt hiểu rất rõ CS. Do vậy, dù CS có thổi kèn, đánh trống tuyền truyền om tỏi để biến đại hội Đảng thành một lễ hội; dù cuộc đấu đá nội bộ suýt thịt nhau của những cán bộ chóp bu giành ngôi cữu ngũ Tổng bí thư trước Đại hội 9, và sau cùng Nông đức Mạnh con rơi Ô. Hồ vừa được dàn dựng đưa lên; các lãnh tụ đấu tranh vẫn để ngoài tai, nhân dân chẳng buồn chú ý. Ai lên cũng thế thôi. Chỉ là tái nô dịch chủ, bình cũ, rượu cũng cũ mèm, không hơn không kém,

Phong trào đấu tranh như đoàn lữ hành cứ tiến. Tiến đến giai đoạn quyết liệt hơn. Từ tự do tôn giáo đi đến tự do dân chủ. Nhơn Phật đản 2455, Đại lão Hòa thượng Thích Huyền Quang, Xử lý thường vụ Viện Tăng thống, HT Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, từ nơi bị giam lỏng, long trọng kêu gọi toàn thể Giáo hội "nhận lãnh sứ mệnh kết liên với đồng bào các giới không phân biệt thành phần, chính kiến hay tôn giáo, để cho DÂN CHỦ được thành hiện thực." HT Quảng Độ khẳng định, "Ngày nay, toàn dân trong và ngoài nước, chỉ mơ ước, chỉ muốn nói lên một điều. Điều ấy là Tự do, Dân chủ." Rõ ràng như hai với hai là bốn, Phật giáo đã dấn thân vào cuộc vận động lịch sử cho đất nước Việt Nam thoát khỏi chế độ độc tài toàn trị CS, cho nhân dân Việt Nam sống một cuộc sống đúng nghĩa con người.


Đặc biệt trong Thông điệp Phật Đản quan trọng và trong cơ hội tôn nghiêm này, hai vị cao tăng còn đích danh kêu gọi GIA ĐÌNH PHẬT TỬ tích cực tham gia cuộc đấu tranh. Thật là mộtä điều mới chưa từng thấy trong văn kiện của Giáo hội từ khi CS cưỡng chiếm Miền Nam. Một lời khen thưởng đối với những việc làm thầm lặng nhưng vô cùng kết quả của Gia đình Phật tử. Ý nghĩa thứ hai là lãnh đạo Giáo hội đã gián tiếp thừa nhận đội ngũ thừa kế trong sự nghiệp đấu tranh. Thế hệ thứ hai, lớp trẻ, làø thế hệ gần gũi' dễ hòa nhập, và truy cập hữu hiệu vào dòng chính chánh trị của nước Tây Âu, Bắc Mỹ.

Tự do dân chủ là khắc tinh, là thuốc tẩy độc tài Cộng sản. Nơi nào có dân chủ tự do, nơi đó CS không có đất sống. Đấu tranh cho tự do dân chủ là đấu tranh giải trừ, lật đổ CS bằng hình thức này hoặc hình thức khác. Lê khả Phiêu còn hay mất, Nông đức Mạnh lên hay xuống Tổng bí thư, không quan trọng. Điều quan trọng là Đảng cầm quyền CS phải ra đi để Nhân dân tự do chọn lựa một cách dân chủ bằng bầu cử và ứng cử công bằng, ngay thẳngï ra một chánh quyền vì dân, do dân, của dân.

Đó là ý nguyện của toàn dân, trong cũng như ngoài nước. Không một đảng phái, không một tổ chức tôn giáo nào chối bỏ được nếu không muốn bị lên án đi ngược lại quyền lợi dân tộc. Không người Mỹ, không người Nga, không người Trung quốc nào có thể cản được nếu không muốn bị nhân dân Việt Nam xem là kẻ thù của Việt Nam và đi ngược trào lưu Tự do Dân chủ, biểu tượng tiến bộ và văn minh của Nhân loại trong thời đại Tin học này.

CS Hà nội chỉ còn hai con đường. Một là dùng võ lực mong diệt Phong trào đấu tranh. Không tưởng và đưa đến vực thẫm. Giết hết những người tín ngưỡng, những người yêu tự do dân chủ là giết gần hết hết nhân dân Việt Nam vì người có đạo chiếm tỷ lệ trên 90% tổng dân số. Còn ai đâu để trị! Làm sao yên với tội ác diệt chũng, tội ác chống nhân loại. Giải pháp lũng đoạn, chia để trị, dùng giáo gian để trị tôn giáo đã tỏ ra phá sản qua thất bại thấy rõ với các giáo hội quốc doanh. Con đương thứ hai là phải trở về với nhân dân một cách thành khẩn, họa may mới cứu được mạng sau những tội lỗi tài đình đã gây ra cho vô số gia đình, đoàn thể, tôn giáo và toàn xã hội. Việc này khó nhưng hy vọng có thểlàm được nhờ tình dân tộc, nghĩa đồng bào và tâm đạo của tôn giáo. Nhưng con đường thứ hai này không hợp với tác phong và thói quen của Đảng CS nói chung vốn là Đảng chủ trương cướp và bám giữ chánh quyền với bất cứ giá nào. Sự sống và cái chết của CS thuộc sự tính toán đúng sai của họ, chớ không phải thuộc trách nhiệm của Phong trào đấu tranh nữa.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2016 ông Trump bị bà Clinton dẫn trước 3 triệu phiếu dân bầu nhưng rồi đắc cử Tổng Thống, lý do vì Hoa Kỳ chọn Tổng Thống theo cử tri đoàn (electoral votes) thay vì lá phiếu phổ thông (popular votes).
Nếu gọi văn hoá là tất cả những gì thể hiện sự hiện hữu của con người trên trái đất nầy thì tình huynh đệ chi binh cũng là một đặc điểm của nền văn hoá Việt Nam nói chung và của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà uy dũng nói riêng.
Kể từ khi HD 8 bắt đầu xâm nhập vào thềm lục địa Việt nam, Đảng Cộng Sản Việt nam không có một động thái gì để bảo vệ lãnh hải, ngoại trừ mãi tới 15 ngày sau (ngày 18 tháng 7) mới có lời tuyên bố của phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao lên tiếng việc TC xâm nhập khu Đặc Quyền Kinh Tế và Thềm Lục địa VN, và phải mãi tới ngày 15 tháng 10, Phó Thủ Tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại Giao VC, Phạm đình Minh tuyên bố tại Hội Nghị ASEAN tổ chức tại Đà lạt tố cáo hành vi đơn phương của TC xâm phạm chủ quyền của Việt nam.
Tôi nhận được tập thơ “Ngôn Ngữ Xanh” của nữ thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh tặng vào những ngày lập thu đầu tháng mười. Khi nhìn tên tập thơ, tôi nghĩ ngay đến nỗi niềm hoài vọng của tác giả.
Chiều Thứ Sáu ngày 8 tháng 11/2019, mình hành hương chùa Kim Các Tự, ngôi chùa quen thuộc với người học văn ở Sài Gòn thời xa xưa.
Dân chủ phải là thể chế chánh trị. Nhưng Dân chủ nào ? Hai chế độ không giống ai, Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của Việt Cộng Hà nội, đều (cả hai) rêu rao tuyên bố có chế độ Dân Chủ. Thế nhưng trong thực tế, sau 70 năm cầm quyền Miền Bắc, và trên 40 năm cầm quyền cả nước Việt Nam, ai ai cũng biết chế độ quản trị Việt Nam của độc đảng Cộng Sản là một chế độ Độc Tài.
So với Vạn Lý Trường Thành thì Bức Tường Bá Linh chỉ như một thứ mô hình để trưng bầy, coi chơi cho vui mắt thôi. Tuy thế, số nạn nhân của Berlin Wall (cũng như lực lượng phòng thủ hùng hậu của nó) cũng đã để lại một những dấu ấn khó phai trong lịch sử cận đại.
Tai buổi lễ khai mạc kỳ họp Quốc Hội hôm 21-10-2019, với nhận định tình hình Biển Đông đang diễn biến phức tạp và bất lợi, ông Nguyễn Xuân Phúc,Thủ tướng VNCS phát biểu: Viêt Nam sẽ không bao giờ nhân nhượng về Độc lập và Chủ quyền.
Năm nay ngày Cựu Chiến Binh Mỹ nhằm Thứ Hai ngày 11 tháng 11, năm 2019.
Những chuyên viên chất nổ (EOD) thuộc binh chủng bộ binh phàn nàn: nhân sự giảm, trong khi nhiệm vụ bảo vệ tổng thống Trump và những viên chức chính phủ khác tăng, khiến họ cảm thấy bị quá tải, và không được huấn luyện đúng mức cho công việc nguy hiểm này.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.