Hôm nay,  

Mùa Hạ

29/06/201918:59:00(Xem: 5743)

Hồ Thanh Nhã

 

                        Mùa Hạ

 

Hạ về Cali có hoa phượng tím

Tan sở anh về đường vắng mưa bay

Cánh hoa tím rụng trên cần quạt nước

Một vòng quay…tan biến giấc mơ dài

 

Cô bé học trò sau lưng mang cặp

Tay đong đưa trên lối nhỏ bộ hành

Cánh phượng rụng bờ vai theo đợt gió

Tóc đuôi gà phơ phất…lướt patin

 

Hạ về Cali có cơn gió nóng

Vườn sê ri chín đỏ trĩu trên cành

Anh cảm thấy dịu dần cơn khát nước

Mảnh mây trời bàng bạc một màu xanh

 

Hạ về quê hương có hoa phượng đỏ

Có tiếng ve sầu dỗ giấc ngủ trưa

Cô gái nhỏ chờ ai tan buổi học ?

Tay mân mê vành nón lá hững hờ

 

Con đường nầy anh đi từ thuở bé

Mà hôm nay sao quá đỗi bồi hồi

Hàng phượng đỏ bây giờ thành cổ thụ

Mà tâm tình chi khác thuở đôi mươi

 

Hạ về quê hương có đầm sen trắng

Hương thơm lan từ nhụy đọng sương trong

Có một cánh diều lẻ loi trong gió

Chiều mênh mông qua làn khói đốt đồng

 

Hạ về quê hương có đôi chim sắc

Làm tổ mái đình ngói bám rêu xanh

Bầy chim non nôn nao chờ bóng mẹ

Mẹ lâu về bóng tối sắp vây quanh

 

Hạ về trong tôi chùm hoa hai sắc

Màu đỏ thân thương lứa tuổi học trò

Tím tuổi hoàng hôn mây bay gió cuốn

Giòng sông xưa nhô nhấp nước đôi bờ…

 

 

 

               Hoa phượng tím Jacaranda ở Nam California.

 

Hoa phượng đỏ nở báo hiệu mùa Hè đang tới ở quê hương Việt Nam. Nhưng tại Mỹ nhất là ở nam California thì mùa Hè về khi ta thấy hoa phượng tím nở rộ ven đường phố Nam California. Phượng tím có tên khoa học là hoa Jacaranda. Đó là một cây to có hoa màu tím phát xuất từ Nam và Trung Mỹ. Được trồng nhiều ở California và Florida. Vào mùa hè ta cũng thấy loại hoa nầy trên vài con đường ở thành phố Đà Lạt, thành phố mộng mơ của Việt Nam. Ở Nam California người ta trồng nó ven đường làm bóng mát và những nơi công cộng như công viên, trường học...

Mùa Hè là mùa thi, mùa ra trường của các trường Trung học, Đại học, cũng là mùa hoa phượng tím nở rộ khắp các đường phố ở Nam California. nhiều con đường ta thấy phủ toàn một màu tím rất thơ mộng. Hoa tím giăng giăng rơi rụng khắp phố. Nhiều người yêu thích loài hoa phượng tím Jacaranda, nhưng cũng có người không thích vì loại hoa nầy có chất keo, thường rụng bám vào xe, để lại vết dơ khó chùi sạch. Nhà nào có trồng cây phượng tím trước nhà thường phàn nàn vì hoa rụng đầy sân, rất cực khi quét dọn.

                   Những chiếc mũ đen tung lên

                    Dưới tàng hoa phượng tím …

Hai câu thơ trên kể về chuyện tình ngày xưa của một bà giáo già. Chàng và nàng cùng học chung và cùng tốt nghiệp vào một ngày Hè ở Đại học Irvine – nam California (Đại học UCI). Họ yêu nhau và thành hôn sau đó. Khi đứa con gái đầu lòng của họ tròn tuổi thôi nôi thì người cha bị động viên vào quân ngũ, được gởi sang chiến trường Việt Nam và vĩnh viễn nằm lại ở miền đất xa xôi nầy. Cái chết của chàng trai để lại cho người vợ trẻ và đứa con thơ những nổi đau không bao giờ hàn gắn được. Niềm đau đó kéo dài nhiều chục năm sau cho tới ngày người vợ trẻ ngày xưa bây giờ trở thành bà giáo già tới tuổi  hưu. Người con gái có gia đình ở xa và bà giáo già cô độc đi vào nhà dưỡng lão. Chiếc Taxi đã đưa bà già ghé thăm lại những nơi còn để lại trong lòng bà những dấu ấn không bao giờ quên được như : mái trường cũ, ngôi giáo đường, bến tàu nơi tiễn người chiến sĩ lên đường đến chiến trường Việt Nam, bức tường đá đen …Và chặng cuối của đời bà giáo già …là nhà dưỡng lão :

 

 

                                Chặng cuối

Chiếc Taxi đưa bà giáo già

Vào nhà dưỡng lão

Ghé lại ngôi trường tiểu học ngoại ô

Bà lão thấy gì đây !

Tường rêu lá úa

Cô bé sún răng cười toét nhảy cò cò

Con bé lớn dần

Chiều sương sớm gió

Có những ngôi trường qua suốt tuổi thơ

Cũng có bạn bè đổi trường đổi lớp

Bạn hữu đi rồi

Cũng có người ở lại

Ở lại trọn đời chung bước chung đôi

Những chiếc mũ đen tung lên

Dưới tàng hoa phượng tím

Nụ cười tươi ngời sáng buổi ra trường

Chiếc Taxi rẽ vào giáo đường lặng lẻ

Ở đó ngày xưa

Ừ nhỉ ngày xưa !

Hai bóng song song quì bên tượng chúa

Ngày tân hôn đẹp sắc nắng hoàng hôn

Năm tháng đi qua

Chan hòa hạnh phúc

Đứa con gái chào đời quá đổi là vui

Ngày con bé thôi nôi

Người cha bước vào quân ngũ

Từ đấy chia xa

Từ đấy ngậm ngùi

Chiếc Taxi đưa tiếp cụ bà ra bến tàu lộng gió

Mẹ bồng con đưa tiễn người đi

Lớp lớp người trai cùng đi ra biển

Cùng đến chiến trường

Xa tít Việt Nam

Hai chữ Việt Nam

Như lời nguyền trên đá

Mà ngàn người trai đi mãi không về

Quan tài đi bên

Hai hàng lính gác

Gói kỹ vật về lại gia đình

Mờ nhạt dấu quân bưu

Người trở về

Có khi chỉ là cái tên

Có khắc năm sinh và ngày mất tích

Tường đá đen sừng sững lạnh lùng

Năm mươi tám ngàn tên người chi chít

Ngần ấy gia đình

Vĩnh viễn chia xa

Những bàn tay trẻ thơ mò mẩm kiếm tên cha

Vết khắc còn sâu trên mặt đá

Tê tái lớp da ngà

Đứa bé lên ba

Bên tiếng nấc nghẹn ngào người mẹ

Ôi chiến tranh !

Dấu chấm than lạnh lùng áo não

Chiếc Taxi dừng trước nhà dưỡng lão

Bà cụ bước xuống xe

Chặng cuối đây rồi !

Bà đứng bồi hồi

Đảo mắt nhìn quanh

Lá úa mùa thu bay lả tả bên thềm

Trong ví còn bao nhiêu tiền

Bà đưa hết cho người tài xế

Cười hiền hòa : cầm lấy mà tiêu !

Tôi không cần nữa đâu

Chặng cuối đây rồi !

Người tài xế đứng ngậm ngùi

Cho tới khi bóng bà cụ già khuất sau cánh cửa …

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
trời, biển, đất đai và cây cối ở đây bị cái không khí oi nồng của trời nhiệt đới ấp ủ, vỗ về cho nên tất cả tỏa ra một cái gì đó vừa chầm chậm, vừa mệt mỏi, như cái không khí u buồn tại các thánh đường nơi các tín đồ Hồi Giáo đang quỳ gối khóc than. Từ trên chóp núi nhìn ngay xuống bãi biển, Chùa Từ Bi trông giống như một căn nhà tôle lụp xụp
Cả chục thời đại người dân Việt Nam chúng ta đứng lên đánh đuổi quân Tàu, lấy lại chủ quyền quốc gia, giang sơn gấm vóc của tiền nhân VN để lại cho nhân dân Việt, đều là do Tổ Tiên chúng ta dùng chiến tranh bất cân xứng, nhỏ dùng thế, yếu dùng mưu.
Đức Giáo Hoàng Francis cho biết hôm Thứ Sáu rằng giá khí carbon là “thiết yếu” để ngăn chận hâm nóng toàn cầu -- là tuyên bố rõ ràng nhất của ngài từ trước tới nay trong việc ủng hộ xử phạt người gây ô nhiễm -- và chống lại những người phủ nhận biến đổi khí hậu để lắng nghe khoa học.
Chuyện nghe thì có vẻ giống như trên phim bộ truyền hình, nhưng lại là sự thật 100% tại Anh. Một vị bác sĩ tim đã cứu sống một mạng người, khi thực hiện một ca mổ tim ngay bên lề đường lộ.
Victoria, British Columbia (FOX 13) – Một sảnh sát trưởng ở Gia Nã Đại nói ông đã tặng một vé phạt thật nặng cho một tài xế đã quăng mẫu tàn thuốc lá qua cửa sổ xe.
Đại Suy Thoái đã chính thức chấm dứt cách nay một thập niên. Đối với nhiều người Mỹ có ít lý do để ăn mừng. Tài chánh của nhiều người đã không hồi phục từ đại suy thoái, theo một thăm dò mới được thực hiện bởi trang mạng tài chánh cá nhân Bankrate.com cho biết.
Những người về hưu trên toàn cầu đang phải đối diện với một vấn đề nan giải. World Economy Forum công bố vào hôm Thứ Năm 13/06: từ Mỹ, cho đến Châu Au, Úc, Nhật, tiền hưu trí trong tài khoản đang tăng nhanh không kịp so với tuổi thọ của người già.
Theo một nhóm luật sư môi trường: hàng triệu tấn nitrate từ ngành công nghiệp canh nông đã tìm đường đi vào nước uống, gây ra hàng ngàn ca ung thư và các vấn đề sức khỏe khác.
Một vaccine có thể phòng ngừa căn bệnh mất trí nhớ (Alzheimer) đang được phát triển bởi các nhà nghiên cứu thuộc Đại Học New Mexico- CBS Albuquerque cùng KRQE-TV đã đưa tin vào hôm Thứ Ba 11 tháng 6.
Ngân sách liên bang trong tháng 5/2019 đã lên tới mức kỷ lục $207.8 tỉ, cao hơn 41.5% so với năm ngoái. Bộ Ngân Khố cho biết việc tăng thâm thủng trong tháng 5 có liên quan đến lịch chi trả của chính phủ: do ngày 1 tháng 6 rơi vào Thứ Bảy, cho nên việc chi trả phúc lợi đã được thực hiện trong tháng 5.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.