Hôm nay,  

Vui Buồn Thẩm Mỹ: Vừa Có Nắng Vừa Có Mưa...

7/6/201901:24:00(View: 2511)
Mới đầu ngày mà trời đã rực sáng. Ánh mặt trời chói chang làm cho lòng người hớn hở. Thế nhưng, góc trời đàng xa lại mây mù u ám. Thời tiết quả lạ kỳ.

Chị Ngà nói:

-Bữa nay là đầu mùa hè hay sao mà mặt trời lên sớm quá hén. Tui thích trời nắng, thấy vui vui, cơ thể uể oải như chết tới nơi bỗng dưng được kích thích tới nỗi chết ngắt tám mươi đời vương như cá mặn mà còn trở mình, thấy có hứng thú hoạt động. Vái cho đám mây xám kia đừng bay qua đây phá đám.

Tuấn nói:

-Chị nhìn kỹ sẽ thấy như có một màn sương đục, chắc chắn nơi ấy đang mưa. Mây mù tuôn mưa xuống đó thì làm gì còn mà bay sang đây?

Thanh phụ họa:

-Dạ, em cũng vậy, thích nắng hổng ưa mưa. Nhớ mưa nắng Sài Gòn quá. Đang đi trên đường bên nây thì mưa chợt đổ xuống còn bên kia đường thì khô queo.

Rồi nàng cất tiếng ca, nhại theo bản nhạc Ngày Hạnh Phúc của Lam Phương “Trời hôm nay thanh thanh gió đưa cành mơn man tà áo” nàng ca thành ra như vầy:

“Trời bên kia âm u, nắng bên nầy cho ta dạo phố...

Thanh đang ca bị Thu chận họng:    

 -Ui cha... ca như vậy bị nhạc sĩ kiện bây giờ. Bà nầy hổng lãng mạn chút xí nào hết á. Mưa thì che dù đi trong mưa hổng thú vị hơn à?.

 Sương tiếp:
-
Em nhớ hồi còn đi học ở bển, mỗi khi mưa thì giương cây dù lên, có khi được che chung dù với “người ta” thì ôi... tối đó mơ màng lên giường ôm mộng đẹp.

Thu trề môi:

-Xời. Trời nắng nóng mất công vặn máy lạnh rồi bị bà chủ la oai oái là -hao điện, mở cửa ra, xài không khí trời cho khỏe!. Thiệt tình!.

Thanh đang làm gì đó phía trong góc phòng, xọt miệng:

-Thôi thôi mấy bà mấy cô. Ở đây có ai che dù đi ngoài đường hông chỉ tui coi? Xời ơi, ở xứ Mỹ này, đi trong mưa rồi còn che dù nữa, mơ màng tưởng tượng! Đi bộ băng ngang đường không thấy mấy chiếc xe chạy ẩu vượt đèn đỏ, nguy hiểm! Có khi bị gió thổi bay luôn cây dù. Nếu chỉ đi ngoài đường thôi thì không nói gì, như ta phải ghé chợ hay vô tiệm thì sao? Ai giữ cây dù cho mình? Hổng lẽ xếp lại rồi xách cây dù nhểu nước rải đầy sàn người ta? Khách mà trợt té thì lỗi về ai?

Thu cười xòa, liếc Thanh:

-Úi chaaaa, nhà quê! Bộ hổng thấy trong mấy cái chợ lớn họ hay để bao ni lông dài cho mình bọc cây dù ướt đó sao?

Thanh trợn mắt kinh ngạc:

-Ủa, có vụ đó nữa sao? Nào giờ tui hổng biết à nhen.

Thu cười:

-Bà hổng biết là phải. Bà vô tiệm là cứ te te đi kiếm đồ ăn vặt quần áo son phấn...

Rồi bỗng dưng Thu chuyển đề tài, nói thêm:

-Hồ sen nhà tui năm nay tốt quá, mới nở một cái bông màu vàng đẹp hết xẩy.

Chị Ngà hỏi:

-Ủa? Còn sao? Nghe nói năm ngoái bị lăng quăng nhiều quá sinh muỗi mòng cắn mấy đứa nhỏ nên đã dẹp rồi?

Thu cười, trúng băng tầng nên nàng nói một hơi:

-Ông Khải nghe bạn chỉ ra Home Depot có bán 1 loại "bánh" giống như những donuts nhỏ có tên là Mosquito Dunks để diệt lăng quăng muỗi, 1 bịch 6 cái giá khoảng 2 hay 3 đô gì đó. Bồn sen/súng rộng từ 1 tới 5 square feet chỉ cần một phần tư "bánh" donut đó, còn lớn cở 5 tới 25 square feet cần phân nửa "bánh". Hồ nhỏ từ 25 tới 100 square feet cần 1 "bánh". Hiệu quả giết hết lăng quăng khoảng 1 tháng, hay ghê chưa.

Bồn nhà tui lớn, ông Khải mua thêm vài con cá thả vô bồn. Vừa thuốc làm chết vừa bị cá xơi, hết trơn lăng quăng nên năm nay sen lên tốt lắm đó.  Bữa nào ghé coi chơi.

Thanh trợn tròn mắt:

-Trời! Vậy sao hổng nói cho tụi này nghe? Chỉ biết là bồn sen bị lăng quăng rồi thôi làm ai nấy tưởng bà bỏ trồng sen rồi.


Sương gật đầu:

-Đúng. Nhà em Má cũng bỏ cái bồn trồng lục bình. Cả một bồn nở hoa tím ngát đẹp như tranh. Tiếc quá.   

Thu tính nói gì đó thì có khách vô. Mấy cô im hết chào khách.  A, đây là hai người, nhìn có vẻ như mẹ con, mới tới lần đầu. Chị Ngà đon đả mời khách và hỏi họ cần làm gì thì người mẹ nói:

-Tôi muốn cắt mái tóc của con gái tôi, cột lại để hiến tặng.

Chị Ngà hơi ngạc nhiên nhưng cũng cười rồi hỏi:

-Sau khi cắt tóc ra rồi cháu muốn kiểu tóc gì? Đây có cuốn sách hình mẫu...

Cô bé, khoảng 10, 12 tuổi, vừa lấy tay vuốt lên tóc ra dấu vừa lên tiếng:

-Em muốn để y chiều dài bằng nầy vì em muốn khi tóc ra đủ dài thì sẽ cắt ra hiến tặng nữa.

Sau khi mời khách ngồi xuống ghế chị Ngà mời người mẹ:

-Còn cô, có thích làm gì với mái tóc, móng tay móng chân dưỡng da hay hông? ở đây chúng tôi chuyên môn...

Chị chưa hết câu thì cô khách buột miệng nói liền:

-À tôi chỉ muốn làm bộ móng tay thôi.

Chị Ngà phân công Thu làm móng tay cho người mẹ còn mình thì lo mái tóc cô bé.

Cô bé con thật xinh đẹp. Mái tóc bé thật dài, màu vàng sậm, óng ả. Từ đầu tới đuôi tóc không một sợi nào bị khô cháy. Con nít xứ này ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, da mặt mái tóc răng cỏ thật là tốt. Chị Ngà gom mái tóc lại, đầy tràn nắm tay. Không theo cách cầu kỳ gì mà chỉ làm đơn giản thôi, chị chải suông, túm gọn mái tóc ở khoảng trên xương chẩm (chỗ xương sọ hủng vô phía sau đầu) như vậy là gần như lấy nguyên chiều dài của mái tóc. Chị dùng sợi dây thun buộc lại, thắt thành bím tóc to rồi dùng cây kéo cắt ngang, cầm chùm tóc đã cột gọn gàng đưa cho mẹ cô bé. Chùm tóc dầy, óng ả này dài khoảng 15, 16 inches. Mẹ cô bé gói tóc vào cái bao nhựa đem sẵn, kỹ lưỡng cất vô túi xách, nói là để tặng cho hội thiện nguyện, họ may thành mái tóc giả cho những người bị rụng hết tóc khi dùng hóa chất trị bịnh ung thư. Mẹ bé nói từ nhỏ cô đã giải thích cho bé biết vì sao mẹ nuôi mái tóc của con cho thật dài, đủ dài để hiến tặng dù gia đình cô không ai bị bịnh ung thư hết.

Cô nói, những bịnh nhân ung thư bị rụng hết tóc, đa số khi ra đường họ mặc cảm, mất tự tin.

“Cái răng cái tóc là gốc con người” Như thế, mái tóc tượng trưng cho sức khỏe. Những bịnh nhân khi ra đường mà đầu trọc, chứng tỏ tôi là một nạn nhân của bịnh ung thư... thật buồn!”.  

Vì đầu trọc, họ cần mang tóc giả cũng giúp cho bớt đi mặc cảm xấu xí, giúp cho họ có can đảm chấp nhận hóa trị để chống chọi với căn bệnh quái ác hiểm nguy. Nhiều hội đoàn bất vụ lời ra đời, những bịnh nhân bịnh ung thư đã sống sót, có trải qua thời gian tranh đấu với chứng bịnh và những người có tấm lòng nhân đạo, đã làm một việc rất đáng khen, một cách dạy con sớm hiểu biết và có lòng thương người. Hội sẽ phân loại và may thành những mái tóc để cho bịnh nhân mượn, xử dụng trong vòng từ 6 tháng cho tới một năm, là thời gian để cho mái tóc thật của họ mọc trở lại.

Trở lại tiệm, sau khi đưa mẹ cô bé túm tóc làm nghĩa, phần tóc còn lại, chị Ngà tém gọn chỗ ót như hình chữ A, hai bên dài ngang mang tai, ngắn, kiểu rất thời trang nhưng dễ săn sóc.

Cô bé hẹn sẽ rủ các bạn của em, còn đang dưỡng mái tóc cho đủ chiều dài, tới đây cắt tóc làm nghĩa.

Khi tính tiền, chị Ngà tặng hai mẹ con chai dầu gội đầu dưỡng tóc và hẹn gặp lần sau.

Thật đúng là một Ngày Hạnh Phúc, vừa có nắng vừa có mưa./.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Nhà văn Võ Phiến, trong một tùy bút viết năm 1967, tỏ ý thắc mắc tại sao trong văn học của ta lẫn tàu đều thiếu vắng tiếng cười. Ông bảo nếu dựa trên sách vở mà nói thì đó là những dân tộc không biết cười.
Sau những bài viết về “Ngọc Rắn Naga”, “Những Hạt Mani Từ Trời” đã được đăng trên Việt Báo trước đây, gần đây người viết đã có được cơ duyên được chứng nghiệm một số hiện tượng từ những ngọc Xá lợi.
Chờ sập… chung cư cũ chờ sập… Hiện nay tại TP.SG đang có hàng trăm chung cư cũ chờ... sập.
Những kiểu nón theo thời trang xưa tuyệt vời, tăng thêm phần xinh đẹp và quí phái cho phụ nữ.
Phấn dùng trang điểm có nhiều dạng như phấn khô (Powder Foundation), phấn nén dưới nhiều tên gọi như Pressed Powder, Face Powder, Finish Powder, Loose Powder.
Có thể mặc đồ lót màu đen khi mặc váy màu trắng được không? Loan L T Trả lời Có thể, nếu aó màu đen và chiều dài phủ mông. Không, nếu váy may bằng vải mỏng nhìn thấy đồ lót.
Các bạn thiếu nhi thân mến, Các bạn học tiếng Việt, gửi dự thi trang Thiếu Nhi Việt Báo, gần một năm chờ đợi, rồi cũng đến ngày phát giải thưởng.
Em Được Làm Phụ Giáo Em tên là Catlin Trần, học sinh của Trung Tâm Việt Ngữ Hồng Bàng từ lớp mẫu giáo đến hết lớp 7. Năm nay em trở lại làm phụ giáo cho lớp 2 của Trung Tâm.
Ngày lễ Father’s Day vừa mới qua Em đã làm gì cho cha? Người mà em gọi bằng Bố Bố ơi, Bố ơi Con thương bố nhất đời! Gọi và nói vậy vẫn chưa đủ!
Ngày xưa có một bác tiều phu nghèo, dành dụm được số tiền nhỏ nên cho con trai đi tìm thầy học nghề. Người con đang học nửa chừng thì phải về nhà vì người cha già yếu không đủ sức nuôi gia đình, rơi vào cảnh túng quẩn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.