Hôm nay,  

Thằng Tom

07/09/201900:00:00(Xem: 5366)

Gần đến giờ vô ca, Tom lái xe thật nhanh vừa dừng ở biển baó ngừng là phóng qua luôn. Lập tức một chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở phía sau, đèn quay chớp chớp xanh lè. Tim nó loạn nhịp như quay lô tô và buộc miệng chửi thề:

 - Con bà nó, xui thế! đồ cảnh sát mắc dịch!

 Một nữ cảnh sát da màu tiến laị và ra dấu cho Tom hạ kiếng xuống:

 - Chào ông, ông đã không dừng ở biển báo dừng.

 Tom lí nhí cãi:

 - Tôi có dừng nhưng vì sợ trễ giờ làm nên chạy ngay lập tức.

 Viên cảnh sát nữ hỏi:

 - Tôi có thể xem bằng lái của ông?

 - Tất nhiên rồi, thưa bà! Tom trả lời đồng thời năn nỉ:

 - Bà có thể cảnh cáo chứ đừng cho giấp phạt?

 Bà ấy nói:

 - Tôi chỉ làm công việc của tôi, nhưng để tôi xem lý lịch lái xe của ông trước rồi mới quyết định!

 Nói xong bà ta về xe của mình hí hoáy trên máy điện toán. Tom ngồi đợi mà lòng bực bội, bất an: “Kiểu này thì mất toi hai ngày công chứ chẳng phải chơi, đã thế còn bị điểm xấu trên bằng lái, rồi bảo hiểm lên giá… nhưng trước nhất là tối nay về thế nào vợ cũng cằn nhằn cả đêm!” trong đầu nó cứ miên man ý nọ xọ ý kia, vừa lo lắng, vừa toan tính đối phó làm sao. Tom laị thầm trách: “Con ăn ở hiền lành, làm việc tốt sao Bồ Tát không phù hộ con? Nhân quả sao chẳng tương ưng?”

 Tom cũng như những đồng hương của mình vốn có tánh “bảo hoàng hơn vua”. Hễ gặp dân da trắng thì xun xoe tìm cách kết thân… Còn gặp dân da màu thì chê bai, gán ép toàn điều xấu làm như người ta là biểu tượng của cái xấu vậy. Tâm tư Tom đang thầm phỉ báng: “Mụ cảnh sát da màu thật đáng ghét!” mặc dù bà ta rất nhã nhặn lịch sự khi làm công việc của mình. Còn đang miên man thì nữ cảnh viên ấy quay trở laị trả bằng lái và nói:

 - Lý lịch laí xe của ông tốt. Tôi chỉ cảnh cáo chứ không viết giấy phạt nhưng ông phải lái xe cẩn thận đấy nhé!”

 Chao ơi, phải nói mừng hết lớn! Tom rối rít cảm ơn bà ta. Trước khi quay đi bà còn căn vặn lần nữa:

 - Ông nhớ lái xe cẩn thận!

 Bấy giờ Tom thấy bà ta sao lịch sự và dễ thương thế! Bà ta cũng như đồng những đồng nghiệp của bà ấy làm việc hết sức trách nhiệm và minh bạch. Họ không có lối vòi vĩnh “bánh mì” hay “tiền cà phê” như những đồng nghiệp ở cố quận mình. Tom thấy xấu hổ vì đã nghĩ xấu về nữ cảnh viên (khi chưa biết có bị phạt hay không) cũng như những người cùng màu da với bà ta. Những người cảnh sát có công giữ gìn trật tự trị an. Không có họ ai trấn áp bọn tội phạm ma tuý, xì ce, trộm cướp, giết người… Lẽ ra phải nhớ ơn họ, đằng này laị hồ đồ trách cứ họ. Tom thấy mình sai vì có tư tưởng “thấy người sang bắt quàng làm họ” khi mà tiếp xúc với dân da trắng. Còn với dân da màu thì… né tránh, chê bai, thậm chí kỳ thị. Tom và những đồng hương của mình quên mất lời Phật: “Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh” hoặc “Tất cả chúng sanh đều có đức tướng của Như Lai”… Những tư tưởng kỳ thị vừa phạm luật, vừa trái đạo lý, vừa mê muội quên những gì Phật dạy mà laị cứ xưng mình con Phật!  Tom thấy lòng hổ thẹn lắm, đã thế còn ngu si vọng tưởng trách cả Bồ Tát. Mình gây ra mà không chịu nhận cái hậu quả mà laị đổ thừa, trách cứ lung tung. Bất chợt Tom nhìn lên hình Bồ Tát treo phía trưóc thầm ăn năn sám hối. Tom laị nhấn nút mở cái dĩa thì nghe gịong sư bà Hải Triều Âm: “Thân bất tịnh, thọ khổ, tâm vô thường… Vô thường nên nó điên đảo, sáng nắng chiều mưa, nay yêu, mai ghét… đẹp cũng nó, xấu cũng nó… Một niệm tâm mà sanh ra…”

 Tom thấy lòng lắng xuống, một cảm gíác an lạc dấy lên; vừa nghe vừa lái xe hoà vào dòng xe đang lao vun vút trên xa lộ. Tom thì thầm:

 - Con biết lỗi, con xin sám hối! Cầu mong bồ Tát gia hộ con!

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi vốn tính hiếu kỳ lại đang vô cùng rảnh rỗi nên nghe qua câu chuyện (“kỳ cục”) như thế thì không khỏi “động lòng bốn phương,” muốn thực hiện ngay một chuyến “Đông Du” cho biết đó biết đây.
Tình hình chung mấy năm qua ở Á châu Thái bình dương từ đông bắc tới đông nam cho thấy: Mỹ thêm bạn, TC thêm thù.
Thượng Nghị Sĩ Cộng Hòa Tom Cotton của Arkansas đã lên án nhiều nhân vật trong NBA tỏ ra yếu hèn trước Trung Cộng, trong đó có cả ngôi sao Lebron James. Theo Cotton, Lebron James phản đối việc một nhà quản trị NBA ủng hộ Hong Kong là vì muốn bảo vệ lợi nhuận kinh doanh của mình tại Trung Cộng.
Theo một thăm dò mới của Viện Nghiên Cứu Chính Quyền thuộc UC Berkeley, hầu hết những cử tri tại California - bao gồm cả đa số cử tri Cộng Hòa - cho rằng di dân đã làm cho nước Mỹ trở thành một nơi tốt hơn để sinh sống.
Hai viên chức ẩn danh của Hoa Kỳ đã tiết lộ với Reuters: sau vụ những cơ sở lọc dầu của Saudi Arabia bị tấn công vào ngày 14/09, Hoa Kỳ đã bí mật thực hiện một cuộc tấn công mạng chống lại Iran.
Sinh-trụ-hoại-diệt là lẽ thường tình, cả với người lẫn… xe hơi. Mua xe hơi, có đi là có mòn. Xe mới rồi sẽ cũ. Tuy nhiên, nếu chủ xe biết giữ gìn, bảo trì đúng cách, thì tuổi thọ của xe sẽ dài hơn.
Theo The Wall Street Journal, công ty bán lẻ trên mạng Amazon đang trả chi phí di chuyển cho những nhân viên được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, để họ có thể đến điều trị tại hệ thống City of Hope- Los Angeles.
Những ngân hàng hiện nay đang được ghi nhận là tính lãi suất cao kỷ lục trên thẻ tín dụng, khi những người sử dụng thẻ vay nợ càng nhiều.
Kẹt xe, phải nối đuôi hàng dài trên đường đi làm là nỗi căng thẳng, đau khổ của nhiều người Mỹ.
Theo một cuộc thăm dò của Gallup được công bố vào giữa Tháng 10, hơn một nửa người trưởng thành Mỹ cho biết có thành viên trong gia đình sử dụng quá nhiều bia rượu, thuốc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.