Hôm nay,  

Chắp Tay Trong Cõi Vô Thường

10/09/201900:00:00(Xem: 4762)

Lần đầu tiên y gặp tôi, y chắp hai tay và cúi đầu chào. Tôi rất ngạc nhiên, trong đầu xuất hịện câu hỏi: “Sao y laị biết lễ tiết chào trong nhà Phật?". Tôi cũng chắp tay chào đáp lễ. Mọi người xung quanh cười rần rần vì họ thấy lạ mắt quá. Họ hỏi ý nghĩa của việc đó có nghĩa là gì? Tôi vận dụng cái mớ tiếng Anh ba rọi giải thích cho họ hiểu. Họ có vẻ thích thú lắm. Tôi nghĩ y chào như vậy chắc tuỳ hứng bất chợt nhưng tôi đã lầm. Mọi ngày đều như thế cả, suốt một thời gian dài. Mỗi buổi sáng là y chắp tay chào tôi với nụ cười rạng rỡ... Dần dần có thêm vài người nữa cũng chắp tay chào tôi như thế vào mỗi buổi sáng.

Trong cái hãng có bảy trăm công nhân này, có lẽ tôi là người Phật tử duy nhất. Đa số là Mỹ, Mễ Tây Cơ, người da màu, vài người Thái, Lào, Căm Bốt, Phillipines... nhưng y chẳng chào ai như vậy, chỉ chào mỗi mình tôi với cách thức này! đôi khi tôi nghĩ chắc y và tôi có duyên gì đó trong tiền kiếp chăng? rồi hôm nọ có một người phụ nữ chận tôi laị và hỏi:

- Naỳ chàng trai trẻ (young guy mà), sao chỉ chào anh kia với cách đó( chắp hai tay) mà không chào với tôi như vậy?

Tôi khựng laị vài giây và lập tức chào bà ta. Bà ta vui lắm và chào đáp lễ. Tôi thật sự cảm thấy cái cảm giác vui và là lạ trong người. Giữa một một tập thể người Công Giáo, Tin Lành và khác chủng tộc, màu da laị xuất hiện lối chắp tay chào nhau theo kiểu thức nhà Phật. Khi viết những giòng chữ này tôi đang ở trong chánh niệm không buông lung, không phóng dật, không tự tán huỷ tha.... Sở dĩ nóií như vậy là vì hiện nay trên mạng có quá nhiều những tin giả, ảnh giả...tất cả nhằm phô trương cái tôi, cái bản ngã của mình. Tôi viết những giòng chữ này để ghi dấu một ấn tượng đẹp, một hành động đẹp và mong muốn mọi người hãy chào nhau bằng cách thức này!

Khi mình chắp hai tay cuối đầu chào nhau là mình thể hiện sự kính trọng một cách cao đẹp nhất đến đồi phương. Mình thể hiện sự cung kính nhất đến người được chào. Bình thường hai bàn tay với mười ngón tay nó rời nhau tượng trưng cho cái tâm của mình suốt ngày tán loạn, suốt ngày trong vọng tưởng, suốt ngày lu bu với những chuyện ngũ dục, chuyện ái, ố....cái tâm luôn luôn thất niệm. Còn khi mình chắp hai tay laị chào nhau là thể hiện sự nhất tâm, cuối đầu chào là thể hiện sự khiêm cung, hoà mục. Quả thật là đẹp, hay và tràn đầy ý nghĩa!

Chắp tay trong cõi vô thường

Chào nhau ở giữa con đường biếc xanh

Chúc em cuộc lữ an lành

Chờ nhau khoảng khắc mà thành trăm năm

Cuộc sống vẫn trôi đều đều như giòng sông bất tận. Mình đến nơi này vì duyên, vì nợ, vì ơn, vì oán...mà gặp nhau, tuỳ theo cái "duyên" của mình mà sung sướng hay khổ đau; ấy là cái tình thế, cái ngắn hạn. Còn về cơ bản thì tất cả đều khổ cả vì cõi Sa-Bà vốn nghĩa nó là kham nhẫn mà ( phải chịu đựng )! Cuộc trăm năm ấy là nói ước lệ chứ thật có mấy ai đủ trăm năm. Trong cuộc trăm năm này thời gian vui thì ít mà buồn thì nhiều, sướng thì nhỏ nhiệm mà khổ thì bất tận, bởi vậy mới có Phật ra đời để độ sanh, mới có Bồ Tát thị hiện để ban vui cứu khổ. Đời tuy khổ nhưng mình biết sống, biết vui thì sẽ vui. Mình phải biết sống trong từng phút giây. Mỗi phút giây chánh niệm là mỗi phút giây an lạc. Chánh niệm là mình biết, mình nhận thức rõ ràng lời noí, việc làm, suy nghĩ của mình trong phút giây đó có đúng hay không? có lợi người lợi mình hay haị người haị vật... Sống trong từng phút giây chánh niệm là sống trong an lạc! khi mình có chánh niệm thì mình biết cái thân này vốn bất tịnh, ngày ngày tiết ra bao nhiêu dơ bẩn hôi thối; cái thọ là khổ vì thọ vừa ý thì bám giữ, thọ khổ không vừa ý thì chán ghét vì vậy mà khổ; cái tâm vô thường, sáng nắng chiều mưa, nay yêu mai ghét; pháp vô ngã, vô ngã vì mọi vật, mọi việc đều là giả hợp, chúng hợp nhân duyên mà sanh ra. Ấy là pháp tu Tứ Niệm Xứ, pháp tu căn bản và quan trọng mà năm xưa Thế Tôn chỉ dạy!

Mùa xuân đã về, muôn hoa khoe sắc, cỏ biếc xanh màu, lòng người hoan hỷ. Những ngày này quả thật đẹp như trong những phim hoạt hình của Walt Disney. Một ngày nào đó bạn ra đường mà gặp một người lạ chắp tay cuối đầu chào nhau thì Sa-Bà này cũng đáng để sống trăm năm lắm! Mình đã sống trong từng phút giây, hoan hỷ trong từng phút giây, an lạc trong từng phút giây hiện tại thì cho dầu có đủ trăm năm hay một nửa, một phần ba... cũng chẳng có gì để phàn nàn cho là đoản mệnh, bất hạnh cả!

Tôi đến nơi này một sớm mai

Rong chơi kể chuyện với muôn loài

Đến để rong chơi thôi mà, đến để làm bạn với muôn loài thôi mà! đến để yêu thương, để san sẻ với nhau... cho nên có ra đi lúc nào thì cũng vui vẻ chứ có gì mà tiếc! Hôm qua, hôm nay, ngày mai cũng thế; đời xưa, đời này, đời sau cũng thế! Nếu đã sống trọn vẹn trong từng phút giây hiện tại thì coi như sống đủ, sống trọn vẹn chẳng có gì hối tiếc cả.

Mình sống trong hiện taị, sống trong từng phút giây, sống an lạc, sống chia sẻ và cho đi cho dù có nhọc nhằn mưu sinh, cho dù đức bạc tài sơ cũng chẳng còn là vấn về nữa. Tâm kinh vẫn bảo: " Sắc tức thị không... thọ, tưởng, hành, thức đều như vậy cả" mà! cứ mỗi sáng gặp nhau chắp tay cúi đầu chào nhau, miệng cười hoan hỷ thì cuộc đời này là ở đây và taị nơi này. Cuộc đời này đã đến và đã thấy!

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 03/23/18

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Anaheim (Bình Sa)- - Hưởng ứng lời kêu gọi của Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai một cuộc biểu tình chống Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng trình diễn chương trình ca nhạc “Vùng Trời Bình Yên”
Garden Grove (Bình Sa)- - Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California tổ chức họp báo để xin ý kiến về việc tổ chức diễn hành Tết 2020.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
“Theo cái nhìn của em (Greta Thunberg) bây giờ, thì em không nghĩ là việc gặp TT Trump là có thể xảy ra, dù em không ngại gì, vì em không có gì để nói với ông ta và chỉ phí thời gian
Nhiều ngân hàng không biết làm sao thu hồi tiền cho vay, khi các dự án khổng lồ liên tục thua lỗ… và ngập nợ.
Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) trân trọng thông báo Đại Hội Điện Ảnh Việt Nam Quốc Tế (Viet Film Fest) lần thứ 11 sẽ được diễn ra từ ngày 11 tới ngày 13 tháng 10, 2019, tại rạp AMCOrange 30, thành phố Orange.
Nó lớn lên vừa tròn 6 tuổi thì bố đã hy sinh ngoài mặt trận. Ngày đưa tang bố, nó ngơ ngác cầm bức hình bước theo sau quan tài. Nó chẳng hiểu vì sao hòm của bố nó phải đắp lá cờ tổ quốc. Mẹ nó tay dắt đứa em gái, vật vã khóc than thảm thiết.
Tác động lâu dài của Donald Trump đối với chính sách đối ngoại của Mỹ là bất trắc.
Nghị quyết sẽ được chính thức đệ trình tại buổi họp Hội Đồng Thành Phố vào tối ngày thứ tư, 11 tháng 9, vào lúc 7 giờ tối tại Phòng Họp Hội Đồng Thành Phố Westminster.
Đồng Bào Thượng luôn luôn thay đổi phương thức hoạt động nhằm trốn tránh sự kiểm soát của chính quyền. Đồng Bào đã thi hành chính sách 5 không: Không biết Không nghe Không nói Không làm theo lệnh chính quyền Không nhận bất cứ một sự trợ giúp nào từ cán bộ, nhà nước. Mọi tổ chức trong Buôn như Đám ma, Lễ bỏ mả, Lễ chém trâu… Đồng Bào Thượng tự tổ chức mà không hề mời cán bộ tham dự…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.