Hôm nay,  

Chống Văn Hóa Vận CSVN

16/09/201900:00:00(Xem: 3991)

Vào lúc 6 giờ 30 chiều thứ Bảy 7 tháng 9, 2019, Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai đã tổ chức cuộc biểu tình chống ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đến hát tại M3 Live Event Center Restaurant & Banquet Hall (góc ngã tư Harbor – Chapman, Anaheim). Hàng ngàn tiếng hô vang lên, “Đả đảo Tàu Cộng xâm lược,” “Đả đảo ca nô VC Đàm Vĩnh Hưng,” “Đàm Vĩnh Hưng cút về nước với Việt Cộng.”

Nhớ trước đây ngày thứ Bảy 4 tháng 6 năm 2016, là ngày nghỉ cuối tuần, mà người Mỹ gốc Việt ở Little Saigon hết sức bận rộn với  cuộc hội luận về thái độ và hành động của người Việt Quốc Gia  đối với  CSVN sau chuyến công du VN của TT Obama. Và cuộc biểu tình chống văn hoá vận CS sát nách Little Saigon. Hàng mấy trăm người đến tham dự chật hội trường nhựt báo Việt Báo, tham gia hội luận về tình hình đất nước với Tổng Trưởng Dân Vận, Chiêu Hồi từng là Bí thư của TT Nguyễn văn Thiệu, là Ô Hoàng đức Nhã từng đấu đá với Kissinger khi Kissinger cưỡng bức VN Cộng Hoà ký Hiệp Ước Hoà Đàm Paris với CS Bắc Việt.

Hàng mấy trăm đồng bào và đại diện các đoàn thể và báo chí chia nhau ra đi biểu tình chống văn hoá vận của CSVN trong khu Mall South Coast Plaza, ở Costa Mesa.Theo một nhà báo gốc sĩ quan cảnh sát giả dạng thường dân, đến tận nơi, nói chuyện với những người đứng bàn triển lãm và đồng hương biểu tình cho biết. Nhận xét của nhà báo nói trên, “Mỗi quốc gia đều có những màn trình diễn riêng, đa số là vũ điệu rất ngoạn mục nhưng Việt Nam chẳng những không được trình diễn (theo chỗ chúng tôi tìm hiểu, người Trưởng Ban Tổ Chức đã phải “Cancel” phía Việt cộng vì sợ người Việt Quốc Gia biểu tình sẽ làm gián đoạn toàn bộ chương trình), và không thấy bóng dáng nhiều tên cán bộ cộng sản, ngoại trừ những tên tép riu như vừa trình bày. Đây là thắng lợi của đoàn biểu tình mặc dù thông báo gấp quá nên nhiều đồng hương chưa biết để tham dự.”

Biểu tình chống CS, chống văn công, chống văn hoá vận của CSVN,  là chuyện phải làm, cần làm, làm từ lâu, còn làm nữa trên phương diện đấu tranh chánh trị chống Cộng ở  hải ngoại. Chống CS âm mưu xâm nhập cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại mà để trống mặt trận văn hoá  vận của Cộng Sản, là một khiếm khuyết lớn về chiến thuật cũng như chiến lược. Một thất bại rất khó sửa chữa vì chữ nghĩa, ngôn ngữ, văn hoá  là phạm trù tối quan trọng đối với  cá nhân, gia đình, cộng đồng và xã hội. Đó là quyền lực mềm, hiệu năng đôi khi còn mạnh hơn, hữu hiệu hơn tiền bạc, vũ khí nữa.

Nếu cứ lơ là để cho CS xuất cảng chữ nghĩa CS, lời ca tiếng hát, hình ảnh CS vào các cộng đồng người Việt của Việt Nam Hải Ngoại;  nếu cứ coi thường ảnh hưởng của việc coi phim ảnh chuyện ca ngợi CS, thời trang thiếu vải của nghệ sĩ thiếu văn hoá trong nước, đọc báo một chiều của CS trên Internet, nghe “phát biểu” của cán bộ, đảng viên CS trong nước nói nhanh như nuốt chữ, cướp lời người khác, rồi quen miệng, quen tai  dùng “từ CS” như “bức xúc, nhất trí, đồng tình, vô tư vượt đèn đỏ, tiệc tùng hoành tráng” -- thì CS không cần tuyên vận, CS không cần tuyên truyền quốc ngoại, người Việt hải ngoại cũng bị nhuộm đỏ, bị Nghị Quyết 36 chi phối hồi nào không hay.

 Do vậy rất hợp tình, hợp lý khi nhận thức văn hoá hay lối sống chung của người Việt  Quốc Gia gốc tỵ nạn CS trên đất Mỹ khác sắc thái văn hoá CSVN trong nước. Người Việt Quốc gia có biểu tình chống Cộng sản bán đất dâng biển, quốc tế vận ủng hộ các tôn giáo và đồng bào đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN. Có vận động hạ lá cờ máu của CS xuống và giương cao quốc kỳ VN nền vàng ba sọc đỏ lên để chánh quyền các nước có người Việt định cư thừa nhận, v.v và v.v. Ngần ấy việc biểu tình, đấu tranh, vận động rất qui mô, rầm rộ, bền bĩ suốt thời gian tỵ nạn CS mấy chục  năm qua; đó là lối sống, là văn hoá đấu tranh, chớ không gì khác hơn.

Người Việt tỵ nạn CS không sống được  với CS ở nước nhà VN, di tản  ra khỏi nước bị CS tạm chiếm, đã  mang hồn thiêng sông núi VN theo mình. Đã thuyết phục nhân dân và chánh quyền Mỹ của hàng chục tiểu bang hàng trăm quận hạt, thành phố công nhận quốc kỳ VN là biểu tượng văn hoá, niềm tin thiêng liêng của người Mỹ gốc Việt.  Quốc kỳ ấy được người Việt đấu tranh cho tư do, dân chủ nhân quyền VN, kính trọng thiêng liêng gần như biểu tượng tôn giáo; đó là biểu tượng văn hoá của người Việt Quốc gia chống CS.

Còn cây cờ máu của CSVN dù có bang giao với Mỹ nhưng chỉ ru rú như con gián ngày trong khuông viên 1 toà đại sứ và hai toà tổng lãnh sự  và ăn theo ở trụ sở Liên Hiệp Quốc thôi.

Sở dĩ như thế là vì một biểu tượng chỉ được xem là văn hoá khi được nhiều người chấp nhận là “của mình” và đồng ý sống theo chuẩn mực ấy. Cây cờ của CSVN người Mỹ gốc Việt đa số gọi là cờ máu, là “phản văn hoá”, không ai treo trừ CS treo và bắt buộc người dân mà họ thống trị trong nước phải theo.

Bên cạnh những hoạt động qui mô và rầm rộ để bảo tồn và phát huy văn hoá Việt ấy của tập thể người Việt Hải Ngoại, còn nhiều cố gắng âm thầm, kiên nhẫn và can đảm, đòi hỏi nhiều chuyên môn. Mục đích tối hậu cuả những chiến sĩ văn hoá âm thầm này là, một mặt để bảo tồn  bản chất và bản sắc văn hóa Việt Nam trong môi trường mới lạ cách nước nhà nửa vòng Trái Đất. Và mặt khác là để phát huy văn hóa cho lớp trẻ hậu duệ sanh ra, lớn lên, ăn học nơi quê hương mới. Làm việc ấy là những thầy cô giáo tình nguyện dạy tiếng Việt ở tại các trung tâm Việt ngữ, chùa, nhà thờ, trụ sở hội đoàn và trên báo chí nữa. Tiếng Việt là con thuyền chánh chuyên chở văn hóa VN. Không có tiếng Việt thì hồn Việt, tâm Việt, đạo Việt, sử Việt, cộng đồng Việt, xã hội Việt, người Việt, dân Việt, nước Việt khó còn.

CSVN rất muốn nhuộm đỏ các cộng đồng người Việt Quốc Gia ở hải ngoại cũng dùng văn hoá vận để tấn công bằng quyền lực mềm và cứng. Mềm qua lời ca tiếng hát, đưa sách báo, phim ảnh qua Mỹ, khai thác tình tự quê hương. Cứng qua âm mưu dùng tiền lũng đoạn cộng đồng, hề hoá các cuộc đấu tranh. Mà Nghị quyết 36 của CS Hà nội là sách lược./.(VA)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SAN DIEGO (CNS) - Một người đàn ông đã bị kết án 50 tù hôm Thứ Sáu vì chạy xe bắn nhau làm chết một cậu 16 tuổi trên xa lộ San Diego gần 20 năm trước
Tin từ Voice of OC, một nghị quyết đã được thông qua bởi hội đồng thành phố Wesminster tối Thứ Tư 11 tháng 09, với số phiếu 3-2.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Nó đang mơ màng thiu thỉu ngủ thì nghe bước chân nhè nhẹ và tiếng sột soạt, bất chợt gai ốc nổi cả người, bụng bảo dạ:
Con gà đẻ trứng vàng cho Việt Nam và các nước Đông Nam Á vẫn luôn luôn là ngành du lịch… vì tự nhiên khách quốc tế rủ nhau tới xài tiền trong sân nhà mình…
Ngay từ ngày 9 tháng 12 năm 1978, hai Quân khu Quảng Châu và Côn Minh đã nhận được chỉ thị phải chuyển quân đội đóng dọc theo biên giới Việt Nam truớc ngày 10 tháng Giêng năm 1979 để chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh “hạn chế về thời gian và không gian” với một “lực lượng áp đảo » rồi!
Trung Cộng kéo dài Thương Chiến, Chủ Tịch Tập Cận Bình có thể bị chỉnh lý, một hình thức thay đổi người cầm đầu chánh quyền mà chế độ không thay đổi.
Khoảng giữa tháng 09/2019, một công ty công nghệ trụ sở tại California tố cáo, phó giáo sư Bo Mao tại đại học Hạ Môn đã liên lạc với họ về một bảng mạch điện tử do công ty phát triển, nói là dùng để nghiên cứu riêng, nhưng kỳ thực là lấy về cho Huawei nghiên cứu.
Theo NBC News, vào ngày Thứ Năm 12 tháng 9, Thủ Tướng Anh Boris Johnson đã phủ nhận đã nói dối với Nữ Hoàng Elizabeth II, trong khi đang đối diện với nhiều áp lực do quyết định trì hoãn họp Quốc Hội có liên quan đến Brexit.
Các nhà nhập cảng Trung Quốc đã mua ít nhất 10 tàu chất đầy đậu nành của Mỹ hôm Thứ Năm, việc mua nhiều nhất kể từ ít nhất tháng 6 của họ cho thấy rằng, trước cuộc họp cấp cao vào tháng tới nhằm mục đích chấm dứt cuộc chiến thương mại song phương đã kéo dài hơn một năm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.