Hôm nay,  

Thơ Xuân 5

13/01/200100:00:00(Xem: 5490)
PHỐ XƯA

Chiều buồn ra ngoài phố
Hết nhìn cảnh, nhìn người
Không thấy ai quen cả
Thơ thẩn, chỉ mình tôi!

Cảnh và người đều lạ
Tìm đâu ra phố xưa"
Tìm đâu ra người cũ"
Nghe như lòng đang mưa

Phố xưa, giờ, xa lắm!
Dăm dãy nhà đìu hiu,
Có người đi trong nắng,
Áo bay trong gió chiều

Có ai quen ở đấy"
Cũng ra phố giờ này,
Nghĩ về những người cũ,
Nhìn mây trời đang bay"

Chắc không còn ai cả!
Họ cũng đi hết rồi!
Cũng như mình trôi nổi!
Và, nhớ về... thế thôi!

Đứng lại, nhìn tủ kính
Thấy được mình trong gương
Ta đã già rồi nhỉ"
Sao mái tóc pha sương!"

Đã hết thật sự rồi,
Những ngày thơ ấu ơi!
Sao bỗng dưng mà khóc
Và đau thương rã rời!"

Đứng giữa con phố lạ,
Không có ai người quen,
Mà ta như lá héo!
Lòng nhủ lòng đừng quên!

Cao Xuân Lý

***

Tìm lại mình

Cũng định soi gương tìm lại mình
Săm soi kiếm lại chút xuân xanh
Chút lòng phơi phới ngày xưa ấy,
Của thuở xa xưa, mộng rất lành.

Tôi tìm tuổi nhỏ trong đáy mắt
Chợt thấy nhăn nheo, khóe mắt buồn!
Chợt thấy mình đang hồi tàn tạ
Và cõi lòng hiu hắt, buồn hơn!

Mái tóc xưa: xanh đen, mơn mởn,
Như hồn mới lớn mộng còn đầy.
Mà nay tóc trắng chen gần nửa
Mấy chốc mà không trắng hết đây"!

Tìm mãi, tìm hoài, khuôn mặt xưa
Nhưng không còn gặp lại bao giờ
Dâu bể đã qua từng kẽ tóc,
Thì còn đâu nữa những ngày thơ!

Cất gương, tôi biết mình gian dối
Dối người mà cùng dối lòng ta
Hỡi ôi! Từng phiến thời gian rụng
Nhắc mãi tôi nhớ đến tuổi già.

Cao Xuân Lý

***

Mẹ tôi

(Nhân ngày Mother day 14.5.00)

Thuở còn thơ ấu, thường nghe kể
Về những nàng tiên đẹp tuyệt vời
Tôi vẫn hình dung trong trí tưởng:
Chắc là phải giống mẹ mình thôi.

Tóc mẹ bấy giờ đen óng ả
Xõa xuống lưng ong, thật mịnh màng
Tôi thích dụi đầu vào tóc mẹ
Hít lấy hương chanh tỏa dịu dàng

Bây giờ tóc mẹ pha sương muối
Búi lỏng trên bờ vai ốm o
Rơi rụng theo từng mùa lá rụng
Bạc dần theo ánh mắt âu lo

Những chuyện thần tiên chìm ký ức
Nhưng còn đọng lại nét thân yêu...
Với tôi, mẹ mãi là tiên nữ
Dốc cạn cho con vốn diễm kiều.

Hoàng Thịnh

***

Qua cầu

Gặp nhau thoắt đã nên duyên
Hẳn là sống lại từ tiền kiếp xa
Kim Đồng hái trộm bông hoa
Yêu em nên phải đầy xa cõi trần
Bốn mươi năm đợi mùa xuân
Trái tim xưa đập lại lần này thôi
Cùng mang dấu ấn của trời
Hai ta giữ kín nửa đời của nhau
Em là Ngọc Nữ xuống sau
Bao năm ta vẫn bên cầu chờ em
Quên rằng mình đã thay tên
Hóa ra mỗi kẻ mỗi bên ngóng tìm
Cũng may còn giữ trái tim
Cho nên hai đứa lại nhìn được nhau
Ta về tính chuyện trầu cau
Nỗi cô đơn đã qua cầu gió bay.

Hồ Ông

***

Về nhà em

Anh cứ qua chiếc cầu tre
Còn đong đưa mấy nhịp,
Rồi thẳng con đường đất hẹp,
Hàng dâu xanh uốn khúc cong queo
Cuối đường làng,
Cái giếng nước trong veo
Đi dăm bước,
Là nóc gia nho nhỏ.
Trước sân nhà, bông trang đo đỏ,
Quanh vườn sau, hàng cải xanh xanh.
Nhà đó là nhà em đó anh
Từ độ ấy em không về đó nữa,
Chắc dậu đổ bìm leo quá nửa,
Có thể là... anh không nhận được đâu anh!
Chắc chẳng còn giữ lấy màu xanh,
Hàng dừa đã khẳng khiu trơ gốc.
Ngôi mộ mẹ rêu xanh cỏ mọc,
Cha lưng còng tựa cửa sớm trưa,
Nước ngập đồng mưa lũ ruộng thưa,
Nào đâu thấy mưa nguồn chớp bể!
Khi anh về,
Quê em hoang phế!

Hương chiều

***

Thuyền sông

Sông hỏi thuyền về đâu
Mà lênh đênh vô tận"
Thuyền hỏi sông về đâu
Mà phù sa chở nặng"

Thuyền lạc bao năm qua
Bờ bến bờ cát lạ
Hàng dừa xanh đã ngã
Đất Mẹ hóa nhà ma.

Sông có thấy xót xa
Con kênh đào ngang dọc
Người trị người ngu ngốc
Bao thuyền xa trôi xa.

Sông đưa thuyền sóng cao
Mộng mộng chí lớn dâng trào
Chờ con sông nước lớn
Chèo khuấy nỗi xôn xao.

Sông lẳng lặng êm trôi
Mang phù sa tày bồi
Bên hàng dừa đất lở
Đất Mẹ hóa thành thơ.

Hương Chiều

***

Khăn hồng

Chị bỏ vườn xanh mùa mưa tháng tám
Những ngọn cau già vừa mới trổ bông
Em tiễn chị đi bằng chiếc khăn hồng
Bên góc trái có thêu vài hoa cúc.

Tất cả vườn xanh cùng buồn một lúc
Cây khế vàng trái chín rụng đầy sân
Em nhớ đêm xưa chị nói một lần
Chắc buồn lắm khi rời xa Nhơn Mỹ

Em muốn hỏi những chùm hoa thiên lý
Những con đường những mái ngói những hành lang
Sao chị hay thêu những đóa hoa vàng
Sao chị để mắt sầu như sơn nữ"

Em muốn hỏi cả những chùm bông sứ
Những bờ ao những bồ ngót, mùng tơi
Sao tóc chị bay như thể mây trời
Sao má phấn chị hồng như pháo tết"

Chị bỏ vườn xanh vào mùa cam quýt
Để em một mình với chiếc gàu xưa
Chị sang quê người buổi sáng buổi trưa
Em ở lại buổi chiều buổi tối.

Em nhớ đêm xưa có lần chị nói


Vắng nhau rồi em nhớ gì không"
Chị lấy ra xem một chiếc khăn hồng
Bên góc trái có thêu vài hoa cúc

Lâm Hảo Khôi

***

Vẫn thương hoài một chiếc áo bà ba

Tôi khôn lớn cũng trên giòng sông đó
Chiếc xuồng con có rau diệu rau lang
Thương chiếc áo bà ba đen của ngoại
Mùi nước sông pha với nắng chang chang.

Tháng chạp về, tháng giêng thơm lúa mới
Áo bà ba mẹ có đợi ngoài hiên
Ưu tư là mảnh trời xanh cũ
Một góc vườn rau sao dễ quên.

Tôi khôn lớn cũng trên giòng sông đó
Hay thả hồn mơ vạt áo bà ba
Xuồng có chở những dưa bồn, điên điển
Cho tôi ngon chén cơm nguội sau nhà.

Tháng năm tháng sáu vô mùa lúa
Mơ màng bông bụp nở đầy sân
Hỏi mưa mắc cỡ nghiêng vành nón
Sao áo bà ba ướt trắng lưng.

Ai đợi bờ sông trông nước lớn
Tôi về chuông mõ nhớ Vu Lan
Thương em đốt đuốc ra vườn cũ
Hái tặng cho tôi đóa cúc vàng.

Sao không là một bông hồng nhỏ
Trên áo bà ba tôi dễ thương"
Mới hay cây cải tôi thương mến
Đã bỏ rau răm khóc dọc đường.

Ai hát bài ca sông nước cũ
Thương đời trôi nổi áo bà ba
Để tôi đốt đuốc về kinh xáng
Soi dấu chân người đi đã xa.

Lâm Hảo Khôi

***

Lời mẹ kể

Mười sáu năm nổi trôi đời lưu lạc,
Tuổi tròn trăng con đã biết yêu thương
Nhưng lạ lùng với hai chữ "Quê Hương":
Con mở mắt chào đời nơi đất khách!

Lời mẹ kể về tháng tư xa cách,
Những người thân còn ở lại quê hương,
Con hững hờ sao chẳng chút nhớ thương:
Mẹ đã trót sinh con trên đất Úc!

Lời mẹ kể về những điều vinh nhục,
Bốn ngàn năm lịch sử Việt oai hùng,
Con lắng nghe nhưng lòng lại dửng dưng:
Không hứng thú với điều con không biết!

Lời mẹ kể sao nghe buồn thê thiết:
"Bà ngoại con đã chết ở quê nhà.
Không kịp về lo tang chế mẹ già,
Tôi bất hiếu mẹ sẽ mang trọn kiếp!"

Có một ngày những bài thơ mẹ viết
Sẽ không còn người thưởng thức, phê bình,
Con đọc qua, nhưng con sẽ làm thinh:
Con không hiểu ý, lời thơ tiếng Việt!

Có một ngày mẹ con ta vĩnh biệt,
Đừng khóc nhiều khi đưa mẹ đến nghĩa trang.
Mẹ theo ngoại về nơi cõi bình an.
Con nhớ lập mộ bia bằng tiếng Việt.

Mực Trắng (LT)

***

Hãy nói đi em

Gặp gỡ mà chi để nhớ em
Âm thầm thao thức suốt bao đêm
Mực xanh khắc khoải hờn trang giấy
Tâm huyết phơi bày... dạ chẳng yên!

Thư gửi, biệt tin nhạn hồi âm
Tê tái lòng anh, lệ đá lăn...
Vén sợi tóc vương, em ngoảnh mặt
Lạnh lùng từ khước mối tình câm!

Tên em, sóng vỗ gọi trùng khơi
Vách núi thản nhiên chẳng vọng lời,
Anh đến bờ em tìm gạn tiếng
Vô thanh, bóng lặng hững hờ trôi!

Lẽo đẽo theo em gánh bạc đầu
Mong em thấu hiểu chút tình sâu,
Kiếp này chưa cạn niềm tâm sự,
Làm kẻ yêu em vạn kiếp nào"

Hãy nói đi em, chỉ một lời
Rằng "Yêu" hay "Ghét", một lời thôi.
Và xin em hiểu lòng anh đã
Nguyện hứa yêu em suốt một đời.

Nhật Phương Lan

***

Đời

Ngày xưa ta gặp em
Môi hồng xinh rạng rỡ
Tấm lòng nhân ái mở
Qua khóe mắt nai hiền

Trời vào hè xứ lạ
Rừng Úc đỏ đất khô
Có vài chàng trai trẻ
Yêu em đến dại khờ

Bao năm trời ly biệt
Đời tha hương mù mịt
Tình cờ ghé tỉnh lẻ
Gặp em lòng sững sờ

Người con gái hạ xưa
Ngày nay thành thiếu phụ
Nhưng suối buồn chỉ đời
Chảy cuối mắt xa xôi.

Dắt theo đứa con thơ
Mắt còn buồn hơn mẹ
Chẳng tang mà quả phụ
Con trắng níu mẹ vàng

Gặp nhau ngoài trại giam
Cùng vào thăm tội phạm
Nhìn vào đời thênh thang
Những giòng sông hệ lụy

Đường trở về đô thị
Nắng quái mưa chiều hoang
Rễ đã bám đất lạ
Hai thế hệ Việt Nam

Phạm Thế Định - (Tháng Hai 2000)

***

Chuyện mùa xuân

Bài thơ ấy viết lâu rồi, còn đó
Bao nhiêu vần, bao nhiêu ý, yêu thương
Từ tim anh của ngày tháng tơ vương
Của lâu lắm, từ độ hoa xuân nở!
Mây ngũ sắc, hoa mùa xuân rực rỡ
Nắng mai vàng, bên trời gió xuân tươi
Nhớ làm sao mình của tuổi đôi mươi
Thơ anh dệt, những là thương với nhớ!
Rồi thu đó, lá rơi đầy trước ngõ
Có một người mang đến thiệp vu quy!
Em biết anh nhận, mà chẳng hiểu chi!
Em cũng biết rằng tim anh tan vỡ!
Từ lúc đó mình, không còn gặp gỡ
Bốn mùa qua, mấy lần bốn mùa qua
Em ngỡ như dĩ vãng đã phôi pha
Buồn biết mấy, thì ra anh vẫn nhớ!
Chiều hôm đó, em tình cờ đọc báo
Thấy bài thơ "Gởi người ấy xa xưa"
Rằng trong tim trải ngàn vạn gió mưa
Anh vẫn giữ những bóng hình ai điên đảo!
Sao buồn quá phải không" Lời than thở!
Đời gì có được như ý mãi đâu"
Chuyện tình yêu thường chỉ là dang dở!
Thôi thì xin tha thứ tội tình nhau!
Anh thấy đó, dù sao xuân vẫn tới
Hoa chen hoa, muôn thuở vẫn mừng xuân
Tình đã qua, không vẹn nghĩa chữ tình chung
Thì thôi nhé, đón mừng đi xuân mới.

Uyên Lan

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.