Hôm nay,  

Cũng Là Lẽ Công Bằng

10/10/201900:00:00(Xem: 3242)

Nghe Sang bảo sẽ ăn chay trường, mẹ nó lo lắng:

 - Con còn trẻ mà ăn chay trường liệu có sớm không, liệu có đủ dinh dưỡng để phát triển không?

Sang cười:

- Mẹ đừng lo, con biết cách sống mà! ngoài những món chay truyền thống con lên NET tìm hiểu thêm những món mới lạ của Âu-Mỹ  cũng rất ngon và đầy đủ dinh dưỡng!

Mẹ Sang thương con lo lắng vậy thôi, chứ thâm tâm bà cũng có niềm vui vì bà cũng là Phật tử thuần thành, mặc dù bà chưa ăn chay trường nhưng con bà làm được thì bà hãnh diện chứ sao. Bà cũng hiểu hai chữ từ bi trong nhà  Phật. Không thể lấy mạnh sống của muôn loài để tẩm bổ cho cái thân tứ đaị này, ngay từ đầu đã bất công rồi thì mình làm sao an được. Những con vật bị chết thảm nó có tự nguyện dâng máu thịt cho ta ăn đâu! sự đau khổ tột cùng khi bị giết sẽ kết thành oán hận; một mai kia khi có cơ hội nó sẽ báo thù, mà nợ thì khi trả phải cộng thêm lãi… Vì vậy mà thế gian này sự hận thù, chiến tranh, tàn sát… cứ liên miên không dứt.

Đám bạn của Sang khi nghe tin Sang ăn chay trường chúng nó cũng chưng hửng, nhiều đứa phản đối:

- Bộ mày muốn làm Phật hả?

Sang nói:

- Mình ăn chay vì thương những con vật bị giết thảm khốc, ăn chay để tình thương trải rộng chứ nào phải để làm Phật!

Đứa khác laị bảo:

- Còn trẻ mà ăn chay phí nửa cuộc đời.

Sang cười:

- Không ăn chay hư cả cuộc đời.

Cả đám nhao nhao:

- Vậy là mầy bỏ anh em sao?

Sang khẳng định:

- Mình ăn chay đâu có ảnh hưởng gì tình bạn, chẳng những thế mà tình thương còn tăng trưởng hơn chứ!

Thế rồi từ đó những cuộc nhậu bù khú, những trận chơi thâu đêm dần dần vắng Sang. Đám bạn không còn muốn kêu Sang nữa. Sang cũng nhận thấy vậy nhưng Sang quyết theo con đường mình đã chọn. Sang nhớ đâu đó trong  nhà thiền có câu chuyện : Hồng Châu Thuỷ Lão hỏi Mã Tổ: “Uống rượu ăn thịt nên hay không nên?” Mã Tổ mới bảo: “Uống rượu ăn thịt là cái lộc, không uống rượu ăn thịt là cái phúc”. Sang rất tâm đắc câu chuyện naỳ, không ăn thịt không những là cái phúc của người mà còn là cái phúc của muôn loài. Chúng nó cũng biết đau đớn, chúng nó cũng có gia đình, chúng nó cũng tham sống sợ chết; lẽ nào ta laị giết chúng để ăn thịt . Ta không giết, nhưng ăn cũng là gián tiếp giết vậy. Ta thử quán sát nếu bị một tí va chạm, một chút bỏng hay một vết cắt nhỏ… cũng đau, xót, nóng biết chừng nào. Ấy vậy mà con vật bị đập cho chết, bị cắt cổ, thiêu đốt… thử hỏi sự đau đớn tột cùng biết là bao! Ăn chay, đơn giản cũng chỉ là một lẽ công bằng thôi, ăn chay vừa tôn trọng sự sống của muôn loài, vừa nuôi dưỡng lòng từ; mặc khác vừa có ích cho sức khoẻ. Khoa học ngày nay chứng minh rằng: người ăn thịt tánh khí hung hăn hơn người ăn chay, người ăn thịt bị ung thư  nhiều hơn người ăn chay; Hàm răng và độ dài của ruột người cấu tạo cho ăn rau, củ chứ không phải để ăn thịt.  Để đủ Lượng thịt cung cấp cho con người, các traị gia súc ngày nay không khác gì những traị tù. ở đấy gia súc từ khi sinh ra đến khi xẻ thịt sống trong những điều kiện rất tàn tệ, một số không đủ tiêu chuẩn thì bị xay để làm thực phẩm chgo số khác; số đủ tiêu chuẩn thì bị tiêm hóc- môn tăng trưởng cho nhanh lớn để xẻ thịt. Những nhà tranh đấu cho quyền sống của con vật từ những nhóm Vegan đã bí mật quay những video ở các traị gia súc, các lò mổ… cho thấy mức độ tàn bạo, dã man của con người đối xử với loài vật, cho thấy miếng thịt mình ăn quả là đầy tội lỗi. Những Video naỳ làm chấn động tâm thức những người có lòng từ bi trên thế gian này. Sang quyết định ăn chay  vì mình là Phật tử, vì tình thương, vì từ bi  và cũng có một phần tác động của những video này. Những nhóm Vegan trên thế giới họ kêu gọi ăn chay, đấu tranh cho quyền sống con vật, đấu tranh bảo vệ môi trường… Mặc dù họ chưa biết về Phật pháp  nhưng lòng từ của họ rất lớn, rồi một mai khi có cơ duyên họ sẽ tiếp thu Phật pháp một cách mau chóng thôi.

 Thời gian thấm thoát qua nhanh như nước chảy mây bay, như hoa rơi lá rụng… Thế mà sang đã được mười lăm năm ăn chay, mười lăm năm không còn vay mượn máu thịt của các con vật vô tôị để tẩm bổ cho xác thân mình. Sang đã chứng minh cho gia đình, bạn bè thấy mình đã đúng. Mười lăm năm ăn chay  Sang vẫn khoẻ mạnh, thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa tuổi. Nhiều người hỏi Sang làm cách nào mà giữ được sự trẻ trung lâu thế. Sang cười  nửa đùa nửa thật trả lời:

- Vì không ăn thịt!

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, mùa hạ cũ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại nhà hàng Paracel Seafood Restaurant trưa Chủ Nhật ngày 6 tháng 10 năm 2019, Gia Đình Cựu Tù Nhân Chính Trị Ái Tử Bình Điền họp mặt lần Thứ 23-2019, theo thông lệ cứ mỗi năm một lần
Vào mùa đông năm nay, Ban Phục Vụ Cộng đồng sẽ mang đến chương trình “Winter in the Grove” được tổ chức vào ngày Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2019, tại Village Green Park, tọa lạc tại 12732 Main Street, từ 3:00 giờ chiều tới 8:00 giờ tối.
WESTMINSTER (VB) -- Nhà Thơ Du Tử Lê, khuôn mặt lớn của nền văn học Việt Nam từ trước năm 1975 đến nay, đã qua đời vào lúc 8 giờ 6 phút tối Thứ Hai, ngày 7 tháng 10 năm 2019 tại thành phố Garden Grove, miền Nam California, Hoa Kỳ
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Doanh nghiệp Nhật Bản rủ nhau đầu tư vào nông nghiệp VN…
Hai tuyển tập nói nơi đây là tuyển tập thơ “Ngôn Ngữ Xanh” của Nguyễn Thị Khánh Minh và tuyển tập tạp bút “Chỉ Là Đồ Chơi” (ấn bản 2019) của Trịnh Y Thư.
Hội NAVM sẽ khai giảng lớp học bắt đầu vào ngày Chủ Nhật OCT 13, 2019 vào lúc 9:00 am đến 12:30 pm
Chúng tôi như có cái duyên kỳ ngộ với vùng cao Ban-Mê-Thuột, qua các thành viên của “Phong trào Du ca” (và “Cơ sở Văn-nghệ Con người”), từ những năm đầu thập niên 1970 ở quê nhà cho đến gần đây khi Nguyễn Minh Nữu viết Thương Quá Sài Gòn Ngày Trở Lại (2017), Đoàn Văn Khánh với Ám Ảnh Đơn Thân (2019) và nay là nhà thơ/nhạc sĩ Phan Ni Tấn xuất bản tập tùy bút Ngòi Viết Lang Thang, sau tập truyện Có Một Thời Ở Quê Hương Tôi (2019).
Iran chống Saudi Arabia, thực chất là hai hệ phái Sunni và Shiite của đạo Hồi đánh nhau, vì mối thù không đội trời chung giữa hai hệ phái đó. Iran và Saudi Arabia đánh nhau ở Yemen.
Thói quen thường ngày của Ngữ là vô Starbucks mua một ly Cappuccino, kiếm chỗ ngồi xuống ở một cái ghế sofa nào đó trống, nhắm nháp từng chút từng chút, thưởng thức chầm chậm hương vị thơm tho đặc biệt của loại cà phê nầy rồi đứng dậy lững thững ra cửa khi ly còn độ nửa phần.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.