Hôm nay,  

Thời Oanh Liệt

12/10/201900:00:00(Xem: 3620)

Mấy hôm nay truyền thông đưa tin một chủ tiệm nails ở Las Vegas bị khách quỵt tiền và tông chết. Các đài CNN, Fox 5… chỉ đơn giản là một tin tức mà không có bình luận kết tội hay khen chê gì cả! Cộng đồng Việt thì khác, bàn luận với nhiều sắc thái biểu cảm đầy hỷ, nộ, ái, ố…nhưng tựu trung là hai ý chính:

  “Sao dại thế! có mấy chục mà ăn thua đủ chận đầu xe để nó tông cho mất mạng, làm ăn dài lâu thì cứ coi như khấu hao cúng cô hồn đi”

  “Đồ khách ba trợn, cà chớn… cứ quỵt tiền công sức của người ta, phải làm cho ra lẽ để những kẻ khác phải chùn laị.”

  Quả thật dạo này khách quỵt tiền tăng lên nhiều, có những người khách khó chịu kinh khủng, làm thế nào cũng không vừa ý, làm xong thì kiếm cớ quậy và quỵt. Ngoài việc quỵt, giới làm nails dạo này còn bị bọn cướp theo dõi theo về tận nhà giật bóp, ví hoặc tấn công vô nhà để cướp. Cảnh sát địa phương phải gởi nhiều cảnh báo cho cộng đồng. Có người cắc cớ hỏi:

  “Sao bọn cướp cứ nhè người Việt, nhất là giới làm Nails để cướp nhỉ?”

  Phàm việc gì cũng cần nhìn nhận hai mặt, trước khi trách người cũng nên nhìn laị mình. Có mật mỡ thì kiến ruồi mới bu. Dân Nails thích cất giữ và xài tiền mặt, chưng diện toàn hàng hiệu, xe sang, nhẫn xoàn to chà bá…Thử hỏi làm sao mà bọn cướp không động lòng? Mới hôm rồi bà chủ thấy con Julie mang bóp LV, bả cong môi:

  “Xí, làm thợ mà bày đặt chảnh! Cái bóp đó chừng một xấp là cùng.”

  Tuần sau cả tiệm thấy bà mang cái Prada mới cáu, bà oang oang bóng gió xỏ xiên:

  “Cái Prada này có nhiêu đâu, cỡ mười xấp, chơi vậy mới đẳng cấp!”

  Cả tiệm ai cũng khen đẹp nhưng bà chủ đâu có biết sau lưng chúng chửi sập mặt luôn:

  “Đồ bần tiện, trùm sò có hạng mà bày đặt hàng hiệu! chủ gì đâu mà tham dễ sợ! mấy con khách sộp vớt hết, đã vậy ăn thua đủ cằn bòn từng xu với thợ.”

  Có người laị than:

  “Dạo này tiệm Nails nhiều quá, như nấm sau mưa. Cứ bỏ vài chục xấp mua tiệm, hai vợ chồng với một hai thợ rồi ngồi đó… ngáp ngáp. Chẳng beí6t có phải bản tánh người Việt hay không mà chẳng ai chịu ai. Ai cũng đòi làm chủ cả, người trên chẳng dung kẻ dưới, kẻ dưới chẳng phục người trên, thật đúng như tục ngữ:” Cá mè một lứa”. Ra đường toàn chủ tiệm Nails, có con đường hai dặm mà có đến bảy tiệm Nails! thế này thì sống sao nổi? thi nhau phá giá, làm ăn chụp giật… dầu sống ở Mỹ nhưng làm ăn vẫn theo cái cách người Việt, không học được cái cách Mỹ (America way). Bọn khách kháo với nhau:

  “Tụi nó (chỉ người làm Nails) chỉ chăm chăm móc tiền, phục vụ thì tệ và thô thiển, thử không cho tiền tip là đổi thái độ lập tức!”

  Tiệm Nails nhiều quá, giá Nails giờ chỉ bằng một phần ba so với ngày xưa trong khi ấy giá nguyên vật liệu (supplies) thì tăng không ngừng. Thời hoàng kim của nghề Nails là giai đoạn tám năm cầm quyền của Bill Clinton, lúc ấy giá Nails cao, kinh tế lên, tiền thặng dư nhiều, dân lậu ít, công ăn việc làm đầy đủ… nên dân Mỹ ăn chơi mát trời ông địa luôn, chi không tiếc tay, tip hậu hĩ… Nghề Nails phải nói là nhất thiên hạ, lương còn cao hơn chuyên viên, kỹ sư mới ra trường. Dân Nails mua nhà, xe, gởi về quê tậu nhà cữa, dất đai… và những lần “Áo gấm về làng” làm cho thiên hạ phải lé mắt luôn!

  Nails, Nails ơi! thời oanh liệt nay còn đâu?

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Santa Ana (Bình Sa)- - Tại nhà hàng Majesty vào lúc 11 giờ trưa Thứ Bảy ngày 05 tháng 10 năm 2019, một buổi họp mặt các cựu Sĩ Quan Huấn Luyện Viên, cựu học viên Trường Quân Báo Cây Mai đã đượic tổ chức lần đầu tiên tại Nam California
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hôm đầu tháng 9 vừa qua, thấy hình bà Chủ tịch Quốc Hội Kim Ngân, mặc áo dài tuyệt đẹp, mặt son phấn cũng bắt mắt, đứng đánh trống rất oai vệ như một vị nữ tướng chuẩn bị ra quân, Cỏ May tôi lấy gởi cho người bạn, vốn là nhà giáo
Vào các năm 1989, 1990, sau khi Chính quyền Hồng Công quyết định đóng cửa các trại tỵ nạn, tôi đã tình nguyện làm việc với Cao ủy Liên Hiệp Quốc về Người Tỵ Nạn (UNHCR) trong sáu tháng liền nhằm giúp các thuyền nhân Việt Nam bị kẹt trong trại.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…
Kính dâng nhị vị Tôn Túc PGVN hiện đại Thiền Sư Thích Nhất Hạnh và Thiền Sư Thích Thanh Từ
Từ Hải Ngoại: Chống Ác, Không Chống Cộng,... Đến Quốc Nội: Tranh Chấp Chủ Quyền Bãi Tư Chính, nhưng Cấm Dân Biểu Tình Chống Tàu Cộng ...
Tin đài RFI của Pháp, Đàm phán ‘‘phi hạt nhân hóa’’: BTT cho là ‘‘thất bại’’, Mỹ nói thành công.
PARIS - Phụ nữ Pháp muốn có con nhưng vì hiếm muộn, tìm mua tinh trùng ngoài chợ đen.
MADRID - Chính quyền Trump định cưỡng chế thuế suất nhập cảng 25% với nông sản từ châu Âu sau khi thắng kiện vụ Airbus.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.