Hôm nay,  

Trang Thơ

30/09/200000:00:00(Xem: 4744)
Vui lên em

Anh thương em thật nhiều
Ôm em yêu vào lòng.
Hôn lên đôi môi hồng.
Tình thương thêm thắm nồng.

Khi nào ta cùng về,
Quê ta thăm lại nhà.
Hai ta trên con tàu.
Đường về xa tít xa.

Ngày mai đây quê mình,
Toàn dân vui no lành.
Hai ta lên tầu về.
Con ngoan tay em bồng.
Tự do quê hương mình,
Đảng gian sẽ không còn.
Ta ca đời thái bình.

Em thương vui lên nào!
Rồi đây nơi quê mình,
Toàn dân ta không còn,
Cuộc đời đeo gông cùm.
Đảng gian đã tan rồi,
Tự do cho quê nhà.
Toàn dân có nhân quyền.
Ta cùng ca khải hoàn.
Về đây chung một lòng.
Toàn dân ta đón chào,
Mừng vui những con người,
Cùng chung xây lại đời.
Em thương vui lên nào...!

Anh Mười

***

Trong ta nở đóa hoa hồng

Môi chưa vội nhắp men say
Bỗng dưng vội vã lưu đầy xác thân
Mưa khuya như vẫn tần ngần
Dấu chân chim đã những lần ngẩn ngơ
Mua vui trong chút tình cờ
Trang thư mưa đã giọt nhòa trang thư
Em đi cội rễ trầm tư
Mây bay từ thuở gió hư không về
Đường ta lạc lối u mê
Ngồi trông phố vắng, lòng tê tái lòng
Ừ thôi, đã hết mùa đông
Cỏ cây cũng hết tím bầm xác thân
Trong ta nở đóa hoa hồng.

Thy-2000

***

Quên em một kiếp lưu đầy

Tôi đã quên em
Như một buổi chiều không đeo Thánh giá
Vào thánh đường quên cả bài kinh
Tôi quên em
Của ngày tháng im lìm
Trên cao ngất Chúa ngắm nhìn tội lỗi
Bước chân em bây giờ trôi nổi
Đường trần gian,
Em hỡi! nhục nhằn
Tôi đã quên em,
Quên truyền kiếp di căn
Tội Tông Truyền
"Người" ngàn năm còn đó
Mái nhà xưa hôm nay bỏ ngỏ
Tiếng rì rào sóng vỗ bờ xa
Áo em chợt đã mượt mà
Môi em chợt thắm, dáng ngà chợt thay
Quên em một kiếp lưu đày
Tôi đã quên em
Chiều thứ bảy không vào giáo đường đi lễ
Đọc bài kinh tự kể: "Lỗi tại tôi".
Chúa dang tay, ta cúi đầu sám hối
Ơn phước này - xin đừng để mây bay
Em còn đó - của những ngày gió lộng
Ta còn đây - bao giấc mộng vẽ bày
Trời bỗng sáng, nghe sương mai khẽ động
Chợt giật mình - ngày chủ nhật bủa vây
Quên em một kiếp lưu đầy.

Thy2000

***

Đã bảo

Ta nói mà nhỏ đâu đã tin
Tuổi con gái để xế chiều tiếc nuối
Mộng thần tiên chỉ để đời theo đuổi
Mai mốt nhỏ đừng hoài âm xưa.

Như bong bóng vỡ lúc trời mưa
Tượng đá đứng buồn trong công viên vắng
Như đám mây xanh của ngày nắng
Lũ bồ câu trắng lăng xăng tìm mồi.

Nhỏ biết rồi nhớ đừng yêu ai

Sóng đẩy nhau trên bãi biển dài
Rong rêu mệt nhoài một đời lang thang
Vỏ ốc cô đơn phơi mình trên cát
Âm thanh man mác những lời hẹn hò.

Nhỏ biết rồi nhớ đừng yêu ai

Ta nói mà nhỏ đâu đã tin
Trái cấm vô tình nhỏ lại chọn
Hạnh phúc mai này như gió thoảng
Nhỏ khóc tiếc nuối chuyện đã rồi.

HPDC

***

Nhạc và thơ

(Rockdale một chiều tắt nắng)

I

Nhạc là cánh bướm thơ là hoa,
Hoa bướm xưa nay vẫn mặn mà.
Tiếng nhạc du hành quanh trái đất,
Ý thơ dào dạt dưới trăng ngà,
Bướm vờn trong nắng thêu nguồn hứng
Hoa nở khắp trời dệt tiếng ca,


Giả thử nhạc thơ im vắng tiếng!
Thì đời... nào khác bãi tha ma!!!

II

Thơ là hơi thở nhạc là tim
Dẫu có xa xăm vẫn muốn tìm
Bi tráng nguồn thơ cam cộng khổ
Bổng trầm khúc nhạc cổ cùng kim.
Say mê một-thuở-yêu-đàn hát,
Thổn thức trăng-mờ-bên-suối êm.
Ai nỡ hững hờ thơ với nhạc"
Ai đành làm gỗ đá nằm im..."

Bích Vân

***

Cho người nằm xuống

Trông ra ngọn cỏ lá cây,
Thấy hiu hiu gió, thì hay... NGƯỜI về...

Nguyễn Du

Tao về xóm cũ, ghé thăm mày,
Chỉ thấy bàn thờ: hương khói bay.
Mày bỏ cuộc chơi, ngồi ngất ngưởng,
Còn tao, ngượng ngập bước tương lai.

Mày đã ngậm cười nơi chín suối,
Nhiều thằng bật khóc, trốn đi xa.
Quê người, đất rộng thêm buồn tủi,
Bởi vướng trong tim nỗi nhớ nhà.

Bao năm ngang dọc, tao nào sợ,
Nay sợ cô đơn gặm nỗi buồn.
Đã biết cuộc đời là bể khổ,
Vẫn còn ái ngại: tóc pha sương.

Mày đã đi về trước cả tao.
Bạn bè tán loạn, biết nơi đâu"
Vắng mày, mọi vật như thừa thãi,
Tao ngẩn ngơ người, biết nói sao!

Lãng đãng hồn thiêng mày ở đâu"
Về nghe tao tán dóc đôi câu:
CHẾT LÀ CHUYỂN NGHIỆP, trong đời sống,
Mày CHẾT, nhưng mà SỐNG, với tao!

Tổ cha mấy đứa giành yêu nước,
Rã đám, tan hàng chạy trước tiên.
Bỏ lại đằng sau: bao nhục nhã,
Thua buồn, mất mát cả niềm tin.

Kỳ Nguyễn

***

Bến xưa còn đó

Dáng yêu nho nhỏ,
Chiều nắng nhạt nhòa,
Giòng sông còn đó,
Gợi nhớ thiết tha.
Kẻ đi người ở,
Bến cũ năm xưa.
Cầm tay bỡ ngỡ,
Gió sầu nhẹ đưa.
Quay về quê cũ,
Sáng sớm tinh mơ.
Sương mai mờ phủ,
Khói lam mờ mờ.
Thời gian thấm thoát,
Hai chục niên trôi,
Thay màu trắng toát,
Tấc dạ bồi hồi,
Người xưa vắng bóng,
Nào biết mất còn,
Mắt buồn gợn sóng,
Tim lòng sắt son.
Đâu đây phảng phất,
Bóng dáng gầy gầy,
Tóc bay lất phất,
Hương thơm ngây ngây.
Qua rồi tuổi mộng,
Thời gian cuốn trôi,
Kéo dài kiếp sống,
Mấy độ đổi đời"
Hỡi người tri kỷ
Ghi khắc tình ta
Dìu vào thế kỷ,
Tuổi xế bóng tà.

Từ Nguyên

***

Tắc Cậu chiều mưa

Anh về Tắc Cậu (*) chiều mưa
Nhớ em dáng nhỏ thương màu áo xưa
Theo em qua những rặng dừa
Qua hàng cao lão, dậu thưa, mười giờ
Theo em bước xuống con đò
Giữa giòng ai hát câu hò nên thơ
Theo em trăng tỏ, trăng mờ
Lung linh bóng nguyệt, ông tơ se tình
Theo em ra tận ngoài đình
Hát câu vọng cổ cho mình có nhau
Anh về hối mẹ trầu cau
Đem mâm dạm hỏi, trước sau vợ chồng
Anh về Tắc Cậu bến sông
Ngồi đây mà ngóng mà trông bóng hình
Ngồi đây giờ có một mình
Nhớ người năm cũ nhớ tình thơ ngây
Em giờ như cánh chim bay...

Vĩnh Hòa Hiệp

(*) Tắc Cậu, Minh Lương (Minh Hương), cách thị xã Rạch Giá khoảng 15 km. Hai nơi này người Tàu ở rất đông. Riêng Tắc Cậu nổi tiếng với khóm ngọt, cau và dừa. Đời sống ở nơi đây cây lành trái ngọt rất hữu tình. Con gái Tàu lai rất đẹp gọi là đầu gà đít vịt, vì thường người Tàu hay sui gia với người Miên. Họ cho con trai Việt không thật lòng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đúng 8:45am sáng ngày Thứ Bẩy, 26 tháng 10 năm 2019, tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt-Mỹ (Sid Goldstein Freedom Park), thành phố Westminster, Nam California, Hoa Kỳ, đã diễn ra trọng thể Lễ Tưởng Niệm (Memorial Ceremony) cho 81 Chiến sĩ Nhẩy Dù thuộc Đại Đội 72, Tiểu Đoàn 7 Dù/QLVNCH, đã thiệt mạng trong một tai nạn máy bay C-123 tại miền Nam VN ngày 11 tháng 12 năm 1965.
Đau thương nhất là niềm hy vọng của những người Việt còn chờ đợi cảm thấy ánh sáng mờ dần từ phía chân trời. Nhưng điều đau thương hơn cả là anh em đang sống trong búa rìu dư luận. Chúng tôi cảm thấy dư luận bất công sẵn sàng quay lưng lại với nhóm trẻ cô đơn đang tìm đường gai góc mà đi cứu người ở hải ngoại.
Sau khi chào đón anh chị em Nghĩa Sinh Phước Tuy, Phan Thiết và Sài Gòn đến công tác từ thiện tại Tỉnh Cà Mau ngày 12/10/2019, Linh mục Đaminh Lê Văn Hội - Quản xứ Trung Hòa (tỉnh Cà Mau), đã mời anh chị em Nghĩa Sinh Công Giáo tham dự thánh lễ tạ ơn do Cha chủ sự.
Tôi bước lên sân khấu trong niềm vinh dự là một sinh viên Việt Nam tốt nghiệp loại giỏi tại Đại học Đức, trẻ và rất trẻ, mười chín tuổi. Và đang học Master năm thứ nhất Khoa Piano trình diễn tại Đại học Âm nhạc hiện đại nhất của nước Đức. Đó là Đại học Nuremberg, Bang Bavaria.
Người rơm còn có một tên gọi khác, dễ nghe hơn, theo ngoại ngữ: nouveaux boat people – những thuyền nhân mới. Khác với lớp người tị nạn từ Việt Nam vào cuối thế kỷ trước, những kẻ đến sau không còn được thế giới chào đón nữa.
Cảnh sát hiện đang tập trung vào những người di cư từ Việt Nam khi điều tra cái chết của 39 người trong một "thùng chứa (container)". Sự chỉ dẫn đến từ người thân.
Halloween có một nguồn gốc từ một lễ hội cổ xưa 2000 năm trước ở Ireland có tên Samhain. Từ Samhain có nghĩa là "Mùa hè cuối cùng" trong tiếng Gaelic, một ngôn ngữ được sử dụng ở Ireland và Scotland. Nó cũng báo hiệu mùa đông bắt đầu để nhà nông chuẩn bị cho những tháng lạnh hơn
Kinh tế chánh trị là môi với răng. Dân chúng Hong Kong đang làm một cuộc chiến tranh nhân dân, vừa du kích vừa trận địa chiến ở thành phố. Vừa chống nhà cầm quyền tay sai của TC vừa chống bọn ăn theo CS và tay sai ơ Hong Kong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.