Hôm nay,  

Rỡn Mỡ

22/03/200000:00:00(Xem: 7923)
Ở đây, xứ Mỹ nầy giàu nhất thế giới. Bịnh béo phì, thừa mỡ (cholesterol), ai cũng rõ. Có nhiều phương pháp trị nhưng tốn tiền, thì giờ, công sức. Ông họa sĩ - không nêu tên, không vì sợ ông ta kiện đâu, mà không muốn quảng cáo không công cho ông ta - dùng một phương pháp trị liệu mới. Đó là rỡn mỡ. Rỡn mỡ là cà rỡn vui chơi để tiêu hao bớt mỡ. Ông chọn phương pháp ấy có hai công hiệu - theo đầu óc hoang tưởng của ông - vừa bớt mỡ lại vừa nổi danh. Vì chữ Ăn-lê của tôi cũng còn E.S.L. lắm, chớ ông ta thì đã hẳn là phải biết: famous, well-known và notorious là: “nổi danh” nhưng có chữ tốt, chữ xấu. Cơ khổ ông lại háo danh nên hành động thiếu suy nghĩ và trở thành notorious. Ai đời ở cái xứ tự do Mỹ nầy, ngay trong tiểu bang California đầy người tỵ nạn CSVN, ông lại đem hình một người đã chỉ huy bắn giết, tịch thu nhà cửa, bắt bỏ tù mà không xử án đến đổi nạn nhân, kẻ dùng thuyền vượt biển, kẻ chạy nợ xe sít đít đui lo cho CSVN để bỏ xứ mà đi tìm tự do; đem hình người ghê gớm ấy ra triển lãm ở Oakland. Cái trò rỡn mỡ để bớt cholesterol, cái cách để nổi danh nầy của ông họa sĩ thật là một trò đùa với lửa.

Việc rỡn mỡ có bớt cholesterol hay không xin giành cho y khoa, khoa học thực nghiệm, và quí vị bác sĩ, nhà dinh dưỡng học trả lời ông họa sĩ, thẩm quyền hơn.

Còn việc nổi danh thuộc phạm vi xã hội, xin mượn các nhà xã hội học lý giải về hành động của ông họa sĩ. Theo Robert Merton, “US Success Story” là người thành công tạo tiền tài, danh vọng nhờ tài năng, học hành và làm việc. Đó là cách thông thường, qui ước. Nhưng có người chọn cách khác vì muốn nhanh, hay không thực tài, và không muốn cực. Thí dụ, Al Capone một bố già anh chị nổi danh (notorious) trong thời kỳ cấm rượu (1920-1933). Là một di dân nghèo tự biết không vào đại học nổi, nên chọn việc buôn rượu lậu để làm giàu mau. Đó là lý giải của hai nhà xã hội học Cloward và Ohlin; lý giải được đem dạy ở đại học hẳn hoi cho đến bây giờ vẫn còn sử dụng.

Có nhiều khả năng cho thấy ông họa sĩ lấy hình ông Hồ Chí Minh ra triển lãm chọn con đường nhanh, gọn và tắt của Al Capone để nổi tiếng, dù là tiếng xấu.

Rút kinh nghiệm vụ Trần Trường, một người Việt nhỏ thó, bịnh tim, sang băng lậu, chỉ treo 1 cây cờ nhỏ xíu, một tấm hình Hồ Chí Minh khuất trong tiệm mà tất cả các cơ quan truyền thông bàn ra tán vào hàng mấy tháng vì cả mấy chục ngàn người Việt khác biểu tình. Thứ đến, có phòng trưng bày treo mấy bức tranh lạt màu Cộng Sản ở Santa Ana, và người Việt phản đối tới đóng cửa mới thôi. Muốn tên được “lên mặt báo, nói trên đài” (nói theo thuật ngữ Cộng sản Hà nội) để nổi danh, phương pháp Al Capone đó là mau kết quả nhứt. Và vị họa sĩ hay chụp hình sẽ gì đó bèn chọn Oakland để trưng bày biểu tượng mà người Việt hải ngoại, California lại là nơi ở nhiều nhất căm thù, gớm ghiếc nhứt: cây cờ đỏ sao vàng và hình Hồ Chí Minh.

Chớ có nghệ thuật nghệ thiết gì hai thứ đó. Chỉ là hai sắc gốc đỏ vàng, có pha màu mè gì đâu để chứng tỏ sáng tạo của nghệ sĩ. Còn hình thì ông Hồ cũng là một người Việt như mọi người Việt, chớ có nét đặc trưng nào. Cái mà người ta ghét nhứt nơi ông là Cộng sản, một học thuyết đã lỗi thời, một chế độ đã sụp đổ từ Đông Âu đến Liên xô từ thập niên 80, lâu rồi. 58 ngàn lính Mỹ bỏ mạng. Trên một triệu rưỡi quân hai bên Bắc Nam chết. Trên ba triệu thường dân chết. Trên hai triệu người trốn biệt xứ. Hàng trăm ngàn còn ngồi tù vì người đó chỉ huy đem môt học thuyết xa lạ buộc người khác phải theo - ai không theo là kẻ thù không giết thì nhốt. Thiệt hại người đó gây ra so với dân số VN còn hơn, độc địa hơn Hitler, Staline và Pol Pot gấp bội. Có gì là văn hóa, văn minh đáng trưng bày đâu.

Như Robert Merton, nhà xã hội học khả kính và đồ đệ Cloward và Ohlin mimh họa người thành đạt, nổi danh ở Mỹ là do làm việc cực nhọc, học hành siêng năng và có tài đức. Danh đó là danh thơm muôn thuở. Al Capone chọn con đường bá đạo, buôn bán chuyên chở rượu lậu, bắn giết, thanh toán để đi lên cũng có tiếng mà mang tiếng xấu (notorious).

Trong văn chương nghệ thuật, chuẩn mực danh tiếng lại càng khắt khe hơn chẳng những về trình độ mà còn về đạo đức nữa. Rất nhiều nghệ sĩ, văn sĩ nổi tiếng sau khi từ giã cõi đời, cả đời chịu nghèo khổ không ai biết đến và kiên nhẫn sáng tác. Đó là bài học, ông bạn họa sĩ rỡn mỡ kia ơi, đáng suy gẫm hơn là học cách của Al Capone, của Trần Trường để có tiếng mà tiếng xấu. Còn nếu muốn giảm cholesterol , chịu khó tập luyện; đi bộ là dễ nhứt. Nếu dư tiền, dư giấy làm gì chẳng vẽ voi, vẽ chuột cũng vui. Chớ rỡn mỡ theo kiểu đùa với lửa để thỏa mãn tính háo danh nhanh chóng thì sẽ thân bại danh liệt thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bà Margarete Bause, dân biểu Quốc hội Liên Bang Đức, đã cho loan báo trên Facebook chính thức nhận bảo trợ cho ông Hoàng đức Bình, một nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền và môi sinh Việt Nam
sau vài tuần, niềm vui của ông vơi dần, thay vào đó là nỗi nhớ nhà rất da diết – dù ông chẳng còn nhà; vì “nhà nước” đã chiếm đất để xây đường “cao tốc” hay bán cho Trung cộng ông cũng chả rõ
Bài báo nói trên là một minh chứng rõ ràng phản lại những lời vu cáo thiếu đứng đắn, vô trách nhiệm nhằm vào tổ chức VOICE cùng một số thiện nguyện viên có lòng, nhưng cũng là nỗi buồn phiền cho các nhà bảo trợ
Lịch sử cho thấy Liên Bang Sô Viết với một đế quốc CS lớn, nhiều nước thống thuộc hơn TC mà lại chết yểu, mới có 75 tuổi so với các đế quốc trên thế giới niên đại thường tính bằng thế kỷ.
BRUSSELS - Liên Âu và vương quốc UK đồng ý tăng tốc thương lượng Brexit, sau cuộc tiếp xúc giữa bộ trưởng Brexit Steve Barclay của UK và trưởng đoàn Michel Barbier của Liên Âu vào ngày 11 tháng 10.
LONDON - Vào ngày 11 tháng 10, khoảng 5, 6 người bị thương trong 1 vụ đâm chém tại thương xá Arndale tại trung tâm thành phố Manchester, Anh Quốc.
JEDDAH - Tin BBC ngày 11 tháng 10: Tàu dầu Sabiti thuộc chủ quyền công ty quốc doanh Iran NIOC đã bị tấn công tại vùng biển cách cảng Jeddah của Saudi Arabia 60 dặm.
IDLIB - Tin chiến sự ghi: lực lượng Thổ Nhĩ Kỳ loan báo tổn thất nhân mạng đầu tiên, trong lúc bắt đầu vây đánh dân quân Kurd tại Ras al-Ain và Tal Abyad ven biên giới.
NEW DEHLI - Lãnh tụ Trung Cộng đến nước lớn Nam Á ngày Thứ Sáu 11 tháng 10, để họp thượng đỉnh không chính thức thứ nhì với Thủ Tướng Natrenra Modi.
KABUL - Taleban phản ứng dè dặt với các phát biểu của TT Trump, ngay cả sau tuyên bố của ông trong tháng qua “cơ may hòa đàm đã chết”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.