Hôm nay,  

Rỡn Mỡ

22/03/200000:00:00(Xem: 7847)
Ở đây, xứ Mỹ nầy giàu nhất thế giới. Bịnh béo phì, thừa mỡ (cholesterol), ai cũng rõ. Có nhiều phương pháp trị nhưng tốn tiền, thì giờ, công sức. Ông họa sĩ - không nêu tên, không vì sợ ông ta kiện đâu, mà không muốn quảng cáo không công cho ông ta - dùng một phương pháp trị liệu mới. Đó là rỡn mỡ. Rỡn mỡ là cà rỡn vui chơi để tiêu hao bớt mỡ. Ông chọn phương pháp ấy có hai công hiệu - theo đầu óc hoang tưởng của ông - vừa bớt mỡ lại vừa nổi danh. Vì chữ Ăn-lê của tôi cũng còn E.S.L. lắm, chớ ông ta thì đã hẳn là phải biết: famous, well-known và notorious là: “nổi danh” nhưng có chữ tốt, chữ xấu. Cơ khổ ông lại háo danh nên hành động thiếu suy nghĩ và trở thành notorious. Ai đời ở cái xứ tự do Mỹ nầy, ngay trong tiểu bang California đầy người tỵ nạn CSVN, ông lại đem hình một người đã chỉ huy bắn giết, tịch thu nhà cửa, bắt bỏ tù mà không xử án đến đổi nạn nhân, kẻ dùng thuyền vượt biển, kẻ chạy nợ xe sít đít đui lo cho CSVN để bỏ xứ mà đi tìm tự do; đem hình người ghê gớm ấy ra triển lãm ở Oakland. Cái trò rỡn mỡ để bớt cholesterol, cái cách để nổi danh nầy của ông họa sĩ thật là một trò đùa với lửa.

Việc rỡn mỡ có bớt cholesterol hay không xin giành cho y khoa, khoa học thực nghiệm, và quí vị bác sĩ, nhà dinh dưỡng học trả lời ông họa sĩ, thẩm quyền hơn.

Còn việc nổi danh thuộc phạm vi xã hội, xin mượn các nhà xã hội học lý giải về hành động của ông họa sĩ. Theo Robert Merton, “US Success Story” là người thành công tạo tiền tài, danh vọng nhờ tài năng, học hành và làm việc. Đó là cách thông thường, qui ước. Nhưng có người chọn cách khác vì muốn nhanh, hay không thực tài, và không muốn cực. Thí dụ, Al Capone một bố già anh chị nổi danh (notorious) trong thời kỳ cấm rượu (1920-1933). Là một di dân nghèo tự biết không vào đại học nổi, nên chọn việc buôn rượu lậu để làm giàu mau. Đó là lý giải của hai nhà xã hội học Cloward và Ohlin; lý giải được đem dạy ở đại học hẳn hoi cho đến bây giờ vẫn còn sử dụng.

Có nhiều khả năng cho thấy ông họa sĩ lấy hình ông Hồ Chí Minh ra triển lãm chọn con đường nhanh, gọn và tắt của Al Capone để nổi tiếng, dù là tiếng xấu.

Rút kinh nghiệm vụ Trần Trường, một người Việt nhỏ thó, bịnh tim, sang băng lậu, chỉ treo 1 cây cờ nhỏ xíu, một tấm hình Hồ Chí Minh khuất trong tiệm mà tất cả các cơ quan truyền thông bàn ra tán vào hàng mấy tháng vì cả mấy chục ngàn người Việt khác biểu tình. Thứ đến, có phòng trưng bày treo mấy bức tranh lạt màu Cộng Sản ở Santa Ana, và người Việt phản đối tới đóng cửa mới thôi. Muốn tên được “lên mặt báo, nói trên đài” (nói theo thuật ngữ Cộng sản Hà nội) để nổi danh, phương pháp Al Capone đó là mau kết quả nhứt. Và vị họa sĩ hay chụp hình sẽ gì đó bèn chọn Oakland để trưng bày biểu tượng mà người Việt hải ngoại, California lại là nơi ở nhiều nhất căm thù, gớm ghiếc nhứt: cây cờ đỏ sao vàng và hình Hồ Chí Minh.

Chớ có nghệ thuật nghệ thiết gì hai thứ đó. Chỉ là hai sắc gốc đỏ vàng, có pha màu mè gì đâu để chứng tỏ sáng tạo của nghệ sĩ. Còn hình thì ông Hồ cũng là một người Việt như mọi người Việt, chớ có nét đặc trưng nào. Cái mà người ta ghét nhứt nơi ông là Cộng sản, một học thuyết đã lỗi thời, một chế độ đã sụp đổ từ Đông Âu đến Liên xô từ thập niên 80, lâu rồi. 58 ngàn lính Mỹ bỏ mạng. Trên một triệu rưỡi quân hai bên Bắc Nam chết. Trên ba triệu thường dân chết. Trên hai triệu người trốn biệt xứ. Hàng trăm ngàn còn ngồi tù vì người đó chỉ huy đem môt học thuyết xa lạ buộc người khác phải theo - ai không theo là kẻ thù không giết thì nhốt. Thiệt hại người đó gây ra so với dân số VN còn hơn, độc địa hơn Hitler, Staline và Pol Pot gấp bội. Có gì là văn hóa, văn minh đáng trưng bày đâu.

Như Robert Merton, nhà xã hội học khả kính và đồ đệ Cloward và Ohlin mimh họa người thành đạt, nổi danh ở Mỹ là do làm việc cực nhọc, học hành siêng năng và có tài đức. Danh đó là danh thơm muôn thuở. Al Capone chọn con đường bá đạo, buôn bán chuyên chở rượu lậu, bắn giết, thanh toán để đi lên cũng có tiếng mà mang tiếng xấu (notorious).

Trong văn chương nghệ thuật, chuẩn mực danh tiếng lại càng khắt khe hơn chẳng những về trình độ mà còn về đạo đức nữa. Rất nhiều nghệ sĩ, văn sĩ nổi tiếng sau khi từ giã cõi đời, cả đời chịu nghèo khổ không ai biết đến và kiên nhẫn sáng tác. Đó là bài học, ông bạn họa sĩ rỡn mỡ kia ơi, đáng suy gẫm hơn là học cách của Al Capone, của Trần Trường để có tiếng mà tiếng xấu. Còn nếu muốn giảm cholesterol , chịu khó tập luyện; đi bộ là dễ nhứt. Nếu dư tiền, dư giấy làm gì chẳng vẽ voi, vẽ chuột cũng vui. Chớ rỡn mỡ theo kiểu đùa với lửa để thỏa mãn tính háo danh nhanh chóng thì sẽ thân bại danh liệt thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tại sao viết tiểu luận này: Tiểu luận này viết cho bằng hữu Việt Nam. Có thể ba phải, không chống đối và không ủng hộ tổng thống Trump.
Tiếng Việt điên khùng là tiếng Việt bí hiểm, kiểu cọ, rắc rối… viết ra không ai hiểu gì cả. Ngoài ra lại có nạn trình độ tiếng Việt quá kém, không phân biệt được nghĩa của các chữ mà cả ngàn năm nay, trẻ nhỏ, bà già trầu ai cũng hiểu…thế mà ngày nay “đỉnh cao trí tuệ” lại chẳng hiểu mà cứ viết bừa.
Sự thật cái chết của Thứ Trưởng Lê Hải An đã được một cựu đảng viên đảng cộng sản Yugoslavia, Milovan Djilas, đã cảnh cáo từ năm 1957: “hai mươi tuổi anh không theo đảng cộng sản anh không có trái tim; Bốn mươi tuổi anh không từ bỏ đảng công sản anh không có cái đầu”
Sống ở thành phố Thiên Thần (Los Angeles) rất lâu, mà ít khi tôi có dịp ghé thăm trung tâm thành phố tức Downtown of Los Angeles, California.
Vào lúc 5 giờ chiều, thứ bảy, ngày 2 tháng 11, 2019 tại trường Trung Học Kearny, trên đường Linda Vista, góc Mesa College.
Tại sao bạo lực vào sân trường Việt Nam nhiều tới không kể xiết? Tại sao thầy cô vẫn bạo hành, lạm dụng, thậm chí dâm ô với học trò như chuyện thường ngày? Tại sao các học trò đánh nhau thường xuyên, kể cả các nữ sinh bậc trung học cơ sở vẫn vung tay, đá chân ngay trong sân trường?
Một cuộc triển lãm về Đức Phật và các cổ vật của sự truyền bá Phật Giáo tại Á Châu đã được tổ chức tại thủ đô Paris của Pháp kéo dài cho đến đầu tháng 11 năm nay
Khoảng cuối tháng 10/2019, trước sự cố liên quan đến bảo mật vân tay siêu âm dưới màn hình của các dòng smartphone Galaxy S10 và Galaxy Note 10, nhiều ngân hàng lớn trên toàn thế giới đã ngừng hỗ trợ trong ứng dụng di động của mình.
ESSEX - Vào ngày 23/10, cảnh sát Essex đã gọi xe cứu thương, không lâu sau khi phát hiện 1 xe tải chở container có vẻ khác lạ.
LONDON - Trong khi lãnh tụ đối lập Jeremy Corbyn lưu ý Hạ Viện “cần có thời gian để nghiên cứu kỹ thỏa thuận được EU đồng thuận”, Thủ Tướng Boris Johnson loan báo “cần biết Brussels cho phép việc trì hoãn hay không”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.