Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

28/06/200400:00:00(Xem: 5880)
Xin hãy vì chính nghĩa tỵ nạn!

Hoàng Lâm - Sydney NSW

Tôi thấy đồng hương đã không quản ngại lạnh lẽo, tích cực tham dự cuộc biểu tình chống văn công CS là để cho mọi người tránh rơi vào cái bẫy êm ái nhưng âm độc của CS trong kế sách trường kỳ nhằm kiểm soát cộng đồng người Việt yêu tự do trên toàn thế giới. Chúng ta biểu tình là vì chính nghĩa, quyền lợi của chính chúng ta cũng có mà của cộng đồng, của đất nước cũng có. Chúng ta ai cũng biết, chỉ vì sự độc ác, tàn nhẫn của cộng sản nên chúng ta mới phải liều chết vượt biên đi tìm tự do. Nay đến được đất nước tự do, chúng ta nhứt định không để CS mon men tới quấy phá dưới bất cứ âm mưu, hình thức nào. Chúng ta cũng vì cộng đồng, vì đất nước là bởi, chúng ta thay mặt cho đồng bào trong nước vạch mặt tố giác tội lỗi của CS đang chà đạp nhân quyền và các quyền tự do tôn giáo trên quê hương Việt Nam. Nhà văn Hoàng Hải Thủy đã viết: ...“Người sống trong nước, trong vòng kềm kẹp của nó [cộng sản] không dám chống nó, sợ bị nó bắt đi tù, sợ bị chết trong ngục không thấy mặt vợ con. Thôi thì cũng được đi!Nhưng sống ở Mỹ, Úc, Pháp... những nơi được pháp luật bảo vệ, mình có chống Cộng, có chửi chúng, có lôi già Hồ ra vặt râu, thì bọn giặc Cộng chỉ có tức ói máu mà chết chứ không làm gì được mình..." thì tại sao lại có một số người ngại không chống CS" Còn với những người tiếp tay cho CS thì việc người biểu tình phẫn uất cùng cực, chỉ mặt vạch tên... hô hào tảy chay thì thực ra cũng vẫn còn nhẹ, còn quá nhẹ.
Một người biểu tình nói với tôi: Tôi nói thật với ông, nếu không vì tôn trọng luật pháp của nước Úc, chắc chắn tôi đã cho chúng một bài học.
Dù sao đi nữa, nhất định tôi không để cho tụi CS xâm nhập vào vùng trời bình yên của các con tôi, của đồng bào tôi. Tôi tin rằng nước Úc tự do nhân ái sẽ hiểu cho việc biểu tình của chúng ta, chứng tỏ chúng ta không phải đến đây vì miếng cơm manh áo.
Ôi đáng kính thay tâm ý của những người biểu tình. Họ chỉ có thể được diễn tả bằng hai chữ cảm phục và ngưỡng mộ. Một chị tay thì ẵm con, tay kia thẳng cánh dõng dạc hô đả đảo, đả đảo. Chị bảo tôi hô to lên, hô to lên! Chị nói tiếp: Vụ Trần Trường nổ ra ở Cali lớn là thế, 50 ngàn người biểu tình có trực thăng bay trên đầu vần vũ, chấn động toàn nước Mỹ, mà ở đây có những tờ báo chẳng hề đăng lấy một chữ! Một chữ cũng không. Ngược lại, Võ Văn Kiệt viếng Úc thì họ đưa tin trang nhất mỗi ngày, không bỏ sót một bước. Vụ VTV4 có báo đưa tin 5 ngàn, 6 ngàn. Cảnh sát cũng còn nói 5 ngàn. Ngay cả ông bộ trưởng liên bang Úc Hard Grave cũng nói 5 ngàn. Vậy mà có những cơ quan truyền thông họ rút hẳn xuống phân nửa: chỉ còn 3 ngàn!
Chị hô tiếp vài câu rồi lại nói: Tụi tôi bực nhất là những lần bầu cử cộng đồng: Bầu vào cuối tuần, đến đầu tuần ai cũng ngóng coi kết quả mà có những đài, những báo chớ có hề cho một tin tức gì. Hỏi thì họ bảo đó là policy. Không hiểu ở đây họ làm truyền thông cho cộng đồng hay cho ai" Vẫ biết ở đây là xứ sở tự do ai muốn làm gì thì làm, nhưng nếu họ đã không có lòng với cộng đồng, thì cộng đồng cũng hô tảy chay. Vậy là công bằng là tự do.
[... ...] Trong lúc thành công của những cuộc xuống đường vì đại nghĩa, dồn bè lũ nằm vùng vào thế bí làm chúng uất ức không biết lấy gì hóa giải thì có tờ báo ở đây đã giải vây giùm cho chúng. Thay vì công kích đám người vị kỷ ham vui tiếp tay cho giặc dù đã được cộng đồng giải thích trên đài, trên báo rõ ràng, thiếu điều muốn năn nỉ họ, tờ báo này lại chĩa mũi giáo đâm vào những con người vì đại nghĩa, lại còn nhân danh những gì là trí nhân thắng cường đạo!!! Nếu như có trí thì phải biết sáng suốt phân biệt chánh tà, đâu là ích kỷ, đâu là vị tha. Nếu có nhân thì phải biết thương những người vì đâu mà phải bỏ nước ra đi, nay đã tưởng được sống yên ai ngờ còn phải lao vào đông giá để bảo vệ vùng trời bình yên cho chính kẻ cầm giáo đâm họ.
[... ...] Đài SBS khi chiếu VTV4 cũng vậy, khi ta đấu tranh chống họ, đài này mỗi ngày nhận không dưới số trăm lời khích lệ tâng bốc cùng thư thính khán giả gửi về ca ngợi với tên họ, địa chỉ "đàng hoàng". Người ngoại quốc thiếu hiểu biết về thủ đoạn của lũ ma quỷ CS thì cho là từ khối đồng hương thầm lặng, nhưng cái gọi là khối thầm lặng chính là bọn ác ôn giấu mặt nằm vùng. Riêng người tÿ nạn chân chính chỉ có một. Nếu không gặp đúng người đúng việc, đúng lúc, đúng chỗ thì rút vào thầm lặng. Nếu phải người phải việc, phải lúc, phải chỗ thì nhất tề đứng lên, gặp sông là lấp sông, gặp rừng là phá rừng, gặp núi xẻ núi, quyết vì lý tưởng vị tha đem lại tự do dân chủ cho dân tộc, cho tổ quốc.
Nguyễn Vũ Bình, người thanh niên nước Việt hiên ngang trước phiên tòa phúc thẩm ngày 5.5.04 với câu nói: “Tự do hay là chết”! Anh dõng dạc tuyên bố: “Tôi không có tội, tôi phản đối phiên tòa phi lý, mất dân chủ và tôi sẽ tuyệt thực cho đến lúc được trả tự do... Vậy mà ngay hôm sau 6.5.04, hơn 300 tờ báo, công cụ của đảng ác ôn thống trị đồng loạt loan tải rằng: “Trước toà, Nguyễn Vũ Bình đã nhận hết mọi tội lỗi”. Thật không còn lời nào để nói về cái mọi rợ tàn mạt của đảng Cộng sản, bè lũ ác ôn này được nữa. Hỡi toàn thể đồng bào yêu nước, toàn thể thanh niên, sinh viên, học sinh hải ngoại, chúng ta còn ngần ngại gì mà không tiếp sức cho toàn dân trong nước đập tan bè lũ CS ác ôn hại dân, hại nước, cứu lấy Nguyễn Vũ Bình và cứu lấy dân tộc, và cứu lấy chính mình và tương lai của con cháu mình!!!

*

Bài Ca Vọng Cổ là một bài học cho Gíao Sư TN

Vũ Đức Long - Milperra NSW

Thưa ông Hoàng Tuấn, tôi xin được tự giới thiệu tôi là một người rất yêu thích vọng cổ. Tôi yêu từ bài Dạ Cổ Hoài Lang cách đây cả tám chín chục năm của thầy Cao Văn Lầu cho đến những bài gần đây. Nhưng không phải vì tôi yêu vọng cổ mà tôi viết thu này. Vì đọc truyện ngắn Bài Ca Vọng Cổ đăng ở trang 26, SGT (17-6-2004), tôi thấy nội dung của câu truyện nghe đã gì đâu. Đơn giản mộc mạc mà nói lên tấm lòng yêu nước Việt, nhớ văn hóa Việt của một anh chàng con lai da đen sống ở tận đẩu tận đâu bên Phi Châu lận. Tôi có ngồi đọc truyện ngắn đó cho bà xã nghe, con gái nghe thì nó không hiểu gì. Cắt nghĩa cho nó nó cũng hiểu mơ mơ màng màng. Thiệt là uổng quá. Nhưng nó đọc thấy cái địa danh Côte d'ivoire ở Phi Châu thì nó bảo ở đó đang có đánh nhau (chẳng biết chuyện này có đúng không). Nhưng thôi gác chuyện đó qua bên. Tôi xin nói tới chuyện bả xã nhà tôi bảo, cái chuyện Bài Ca Vọng Cổ này rất hữu ích cho những người coi rẻ quê hương Việt Nam, coi thường dân tộc Việt mình trong đó có ông giáo sư TN. Nói vậy khôing phải là đem chuyện cũ ra nói. Nhưng thấy ý kiến của bả chân thành, vì bả muốn gửi trang báo có truyện đó cho thầy TN để thầy đọc mà hồi tâm thì tốt cho thầy cũng có mà tốt cho thân nhân, con cháu của thầy sau này cũng có nữa. Một đứa con lai, chỉ mang trong người nửa dòng máu Việt, học hành chẳng đến nơi đến chốn, mà có tấm lòng yêu nước Việt chân thành như vậy thì quả là điều cho những ông giáo coi gương mà tu thân.


Những Điều Trông Thấy: Đại đoàn kết... – Phạm Thanh Phương

Theo nghị quyết 36 của Bộ Chính Trị CS về "Công tác đôí với người Việt Nam ở nước ngoài" dưới chiêu bài đại đoàn kết với những lời lẽ hoa mỹ "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh,v,v,"... Nghị quyết này đang làm xôn xao CĐ Người Viêt Hải Ngoại và cũng đã có nhiều hành động thích ứng "đáp lại" một cách nhiệt tình qua nghị quyết "No Communist zone", tại Westminster, Garden Grove và những cuộc biểu tình chống văn công CS tại Úc Châu.
Trong khi đó tại quốc nội, Mặt Trận Tổ Quốc (MTTQ), một cơ quan ngoại vi của đảng CSVN đã lên tiếng tự phê và phê bình chính sách Đảng một cách công khai như một trò tung hứng dân chủ rất rẻ tiền để vô tình đã lột trần cái sự thật tồi tệ của chế độ. MTTQ đã nhóm họp và nhận xét "Chất lượng tăng trưởng, hiệu quả của sức cạnh tranh của nền kinh tế còn thấp, sự phát triển kinh tế chưa bền vững, chưa khai thác hết nội lực trong nhân dân; đạo đức xã hội nhiều mặt bị xuống cấp, tệ nạn xã hội ở nhiều nơi tăng lên....". Cứ như đoạn trích dẫn này thì dù vô tình hay cố ý MTTQ đang bôi tro, trét trấu vào mặt Đảng trong cái cảnh "Ông nói gà, bà nói vịt" thiếu "nhất quán" này.

Đảng bộ giờ đây rối lắm rồi
Chiêu bài đoàn kết, chỉ mua vui
Trống xuôi, kèn ngược đem hoà tấu
Đấu hót bịp nhau đến rã rời

Ngoài ra MTTQ còn nhận xét "Lòng tin của một bộ phận nhân dân đối với Đảng, Nhà nước và chế độ chưa thật vững chắc. Chưa có đủ cơ chế, chính sách để phát huy sức mạnh đại đoàn kết dân tộc. Sự phân hóa giàu nghèo tiếp tục gia tăng; đời sống, dân chủ và công bằng xã hội đối với một bộ phận nhân dân chưa được đảm bảo...." Theo đoạn này, thì bệnh nói dối căn tính của CS chưa thuyên giảm, không phải "một bộ phận nhân dân" mà phải nói toàn bộ người dân và cũng phải nói là dân chẳng bao giờ tin vào Đảng mới đúng.
Tại đại hội MTTQ thành Hồ ngày 19-5 (2004), GS Nguyễn Ngọc Giao (NNG), Chủ tịch Liên hiệp các hội khoa học và kỹ thuật thành phố đã phê bình MTTQ "chưa nắm bắt tâm tư, tình cảm của đội ngũ cán bộ khoa học kỹ thuật, chưa lắng nghe các đề xuất của đội ngũ này. Do đó chưa khai thác được tiềm năng chất xám để nâng cao hiệu quả của mình."
Nếu nói như NNG thì caí nghị quyết 36 kia chỉ là những trò phù phiếm bịp bợm với chủ yếu gây rối CĐNVTD Hải ngoại. Chính nội bộ còn chưa có những hành xử cho ra hồn, lãnh đạo cũng chưa chui được ra khỏi cái vỏ ốc tăm tối ngoan cố, độc hành, độc đoán để lắng nghe ý kiến đóng góp về chuyên môn hay tâm tư nguyện vọng của "đội ngũ cán bộ khoa học kỹ thuật" thì làm sao có thể lừa bịp chiêu dụ thành phần trí thức thật tâm với đất nước tại Hải Ngoại cho được. Có chăng, VC chỉ có thể dùng những mối lợi để móc nối được một số trí thức "đầu tôm" tiếp tay cho bọn chúng phá hoại giang sơn và bóc lột dân lành mà thôi. Ngay chính Phạm Thế Duyệt (Chủ tịch MTTQ thành Hồ) cũng đã phải xác định "Nhân dân ta lo lắng trước những yếu tố có thể tác động bất lợi đến việc củng cố khối đại đoàn kết toàn dân tộc...."

Cả trăm nghị quyết, một mùi hôi
Nấu lại , xào qua dụ đám ruồi
Bàn dân thiên hạ ai mà chẳng
Thấu rõ tâm can,"Đảng" hết thời

Như vậy, chúng ta có thể kết luận , tất cả chính sách CSVN ngày nay chỉ có thể gom lại vài chữ ø "Tô hồng và bôi đen" để làm trò hề, "múa may loạn xạ", trước mua vui, sau kiếm cách vơ vét đầy túi.
Tất cả những quyết định, nghị quyết đã ban hành cũng không ngoài những xáo ngữ "đại đoàn kết dân tộc" để thăm dò giới trí thức và doanh gia người Viêt tại Hải Ngoại. Nhưng lại kết quả không có gì khả quan . Có chăng chỉ được một vài tên ngu xuẩn về đầu tư, rồi cũng phải bỏ của chạy lấy thân hoăïc chiêu dụ một vài tên nói nhăng nói cuội, nâng bi chế độ như phản tướng Nguyễn cao Kỳ chẳng hạn. Tình hình mỗi ngày một rõ rệt, để tất cả mọi người thấy được sự lừa bịp ấu trĩ của "Đảng" đã vô tình công khai hóa một đống rác thối rữa bầy hầy của chế độ.

Sự thể hôm nay qúa rõ ràng
Đời còn đâu nữa, để mà gian
Mau chui cho khuất, vui thiên hạ
Tránh được ngày sau, cảnh bẽ bàng

Trước tình hình đất nước hiện tại, người dân đâu còn biết muốn gì hơn là Đảng phải "tự thiêu" để tạ tội cùng dân tộc và trả lại tự do, dân chủ thực sự thì Đảng khỏi mất công rêu rao quyết định này, nghị quyết nọ cho tốn sức mà lại phải phơi bày hiện tượng "cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ", làm trò cười cho thiên hạ. Duy có một điều chắc chắn, là một khi CSVN biến mất trên Quê Hương Viêt Nam, thì tự nhiên dân tộc sẽ có đại đoàn kết thực sự để họ cùng xiết tay nhau dựng lại Quốc Gia sau hơn nửa thề kỷ bị tàn phá bởi một lũ ngu xuẩn khát máu CSVN.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.