Hôm nay,  

Thơ Thơ

20/09/200400:00:00(Xem: 6373)

Cảm Tạ

Kính tặng hiền tỷ nữ sĩ Đan Phụng
Muôn đội ơn lòng chị tặng thơ
Thật ra em chẳng dám mong chờ
Mối duyên thi phú sao kỳ diệu
Món nợ văn chương, quả bất ngờ
Mang nặng niềm thương, xa một giải
Chất đầy nỗi nhớ, cách đôi bờ
Về đây tìm lại nguồn an ủi
Tình nghĩa tri giao thỏa ước mơ.

Minh Đạo USA

*

Ngày Tháng Vô Cùng

Gửi Mạc Ly Hương

Ngày tháng vô tình đêm rệu rã
Mấy khi ngồi ngắm xác thân ta
Chiến bào từ buổi giao rừng núi
Ta đếm từng đêm trong xót xa…

Một thời tuấn kiệt trong như nắng
Vời vợi sao trời bước tiến quân
Đẹp nét kiêu hùng reo chiến thắng
Thắm tình tổ quốc nghĩa quân dân

Chào nghĩa trung đài ngày mãn khóa
Lòng ta ánh đuốc tỏ luôn luôn
Nhận lãnh gươm thiêng hồn sông núi
Ta bước đi trên khắp chiến trường…

Chiến bào tưởng sẽ thay da ngựa
Ngược gió đời hư nát ý lời
Ngày ta buông súng lòng dậy lửa
Đỏ mắt gằn lên một tiếng cười…!

Chiến hữu vẫy tay chào lần cuối
Con đường trở lại đá long chong
Quân trang quân dụng lòng ta rối
Trách nhiệm oằn vai- nặng ý lòng...!

Ta trả lời sao với bạn ta
Xả thân đỏ máu ướp sơn hà
Sao không bảo vệ cờ tổ quốc
Mà cúi đầu đi trong xót xa…

Ôi! Nhục làm sao tổ quốc ơi!
Thân hèn vất vưởng sống trên đời
Tàn than nô lệ trong tù nhục
Một thuở đời xanh mất nụ cười…

Ta đếm tháng ngày trong lao nhục
Vai oằn vết nặng khắc đời đau
Nước mất, tàn binh như củi mục
Một chút buồn thương ý nghẹn ngào…

Thy Lan Thảo

*

Mùa Vu - Lan Thương Nhớ

Mỗi độ thu về em biết không"
Công Cha cao cả như non Thái,
Nghĩa Mẹ bao-la tợ bể Đông!
Đất khách tự-do, con tị-nạn,
Quê nhà áp-bức, Mẹ sầu mong.
Bông hồng cài áo khơi niềm nhớ
Ơn nghĩa sinh thành, nợ núi sông!

Minh Lý

*

Vào Mộng

Anh ơi, em nhớ anh nhiều
Phải chăng tình dậy men yêu mất rồi"!
Nhớ anh, nhớ miệng anh cười
Nhớ dòng mắt ấm, nhớ môi anh mềm
Giọng trầm anh hát trong đêm
Đưa em vào mộng, đưa em vào đời
Vai anh, hải đảo trùng khơi
Ru em ngủ giấc tuyệt vời dịu êm
Sáng nay hoa nở đầu thềm
Và con chim én vừa đem xuân về
Mắt em, những giọt sương khuya
Đẵm trong qúa khứ não nề chợt khô...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Mơ Là Chiếc Lá

Anh chỉ ước mơ sao là chiếc lá
Để khi buồn em ấp ủ vào thân
Để phút giây gắn bó tình lại gần
Em đừng hỏi sao hoài mơ mộng ảo

Chiều hôm qua chờ em bên xóm đạo
Gió Thu về từng chiếc lá rụng rơi
Lá vương bay rơi nhẹ chỗ em ngồi
Em cúi nhặt đặt vào lòng thương nhớ

Chiếc lá anh biết nào đâu bày tỏ
Chỉ mơ thầm bàn tay nhỏ vuốt ve
Và bên em nghe hơi thở nhẹ về
Tình vương vấn lời yêu em tha thiết

Lá Thu ơi! Lòng ta buồn da diết
Vì chẳng là chiếc lá kề bên em
Để lời yêu thủ thỉ ngọt môi mềm
Lòng vẫn mãi mơ thầm lá chiếc lá

Nguyễn Vạn Thắng

*

Chiều Xuống

Mây đã xa rồi, nước cũng xa
Còn chăng chiều xuống một mình ta
Cơn sầu đeo đuổi vào vô tận
Khuất lấp từ lâu tuổi ngọc ngà.

Đường vắng nắng vàng chiều sắp lặn
Ưu tư tràn ngập nỗi băn khoăn
Thời gian oan nghiệt phai mầu tóc
Một kiếp phong lưu được mấy lần.

Chén rượu vui buồn không có nữa
Dư âm phảng phất chuyện ngày xưa
Nghiêng hồn trút bỏ niềm cay đắng
Giấc mộng công hầu hết đón đưa.

Từng cánh hoa vàng rơi lả tả
Chuyến xe khập khễnh đã đi xa
Bâng khuâng lữ khách trong chiều đến
Quán trọ tìm đâu một mái nhà.

Song Anh

*

Tháng 10 - Mùa Thu Trôi

Tháng mười gió trở thu vàng đượm
Hanh nắng hồng mai thắm sắc hoa
Người có về trong chuyến tàu sớm
Áo lụa ngày xưa vẫn mặn mà.
Ta vẫn ngồi nhắp chén rượu hoa
Bên thềm cúc trời thu bảng lảng
Dòng nước mê xưa chảy mòn năm tháng
Đời gió trăng trêu khách bao lần.

Chuyện ước thề trải mấy mùa trăng
Người biền biệt biển đời đôi ngả
Khung cửa nhớ khép hờ tóc xõa
Lược gương mờ - bóng phả mùi hương.

Người có về thu đẫm hơi sương
Sân ga vắng còi tàu xa vắng
Trong khoảnh khắc nỗi buồn trĩu nặng
Bình rượu ngon vắng bạn chung tình

Ta mãi ngồi hồn đá lặng thinh
Lạch nước mắt cạn nguồn khô lạnh
Bên đời ta hồ thu hiu quạnh
Tháng mười trôi tay vẫy nghẹn ngào!

Nam Giao

*

Tình Nhân Ơi

Tình nhân hỡi! Hồn ta bây giờ
Đang tìm mãi vết mưa
Thấm qua vai áo khuya xưa
Trên lối mòn xóm nhỏ. - Còn không nhỉ"
Hương da thịt đó, một thời ta trao gửi
Vẫn đượm nồng hay là rã rượi
Nhạt nhòa nét đam mê
Ai! Đã dẫm nát dấu đường quê"
Cho mờ mịt lối về. - Niềm tin mất!
Bước lê thê giăng xứ người lệ nhớ
Ôi Đất Mẹ bây giờ, vụn vỡ giấc mơ hồng tuổi trẻ
Đã bao mùa riêng rẽ
Những vòng tay đan khẽ bên nhau
Ai! Đã chuốc thêm niềm đau thế hệ"
Để xé nát tháng ngày trời.
Khuất lấp mệnh đời
Nòi giống Rồng Tiên, triền miên xuôi ngược
Thiếu giọng hò trên chiếc thuyền con nhẹ lướt
Giữa mùa trăng tha thướt dịu êm
Thiếu tiếng hát ru đêm mộng đẹp
Sống hạn hẹp quanh lời kìm kẹp
Bên đê nhỏ màu mạ non đành khép nép

Mất cả rồi!
Hỡi người da vàng từ muôn hướng
Bờ quê hương hằn sâu tâm tưởng
Phút ra đi tức tưởi vấn vương
Khuya trừ tịch rũ hồn yêu thương
Quay về vùng mưa buồn xứ Việt
Một góc đen ươm mầm oan nghiệt
Với những vết tích ngàn xưa oanh liệt
Nay tận diệt không cần nuối tiếc
Vẫn mãi nghênh ngang
Giầy xéo tan hoang từng nấm mồ dân tộc
Tình nhân hỡi!
Em nơi đây với kiếp thế cô đơn độc
Đang bật khóc! Cầu xin cho:
Việt Nam ngừng chìm vào tang tóc!

Huyền Mi

*

Bình Minh Xuân

Anh hỡi bây giờ buổi sáng xuân
Nói gì đây chứ! Đừng bâng khuâng
Em vui như thể chim đang hót
Mình với chim hòa tiếng hót chung!

Bờ vai anh tựa như non nước
Em ngả đầu nghe mát gió quê
Đời dẫu tha hương, lòng trở ngược
Hứa đi anh nhé, một mai về!

Một mai, mai một Mẹ ru con
Tiếng võng trưa chao tiếng nắng giòn
Anh! Nhớ gì không thời bé bỏng
Nhắc đi! Em nhớ để em thương!

Anh hỡi bây giờ buổi sáng xuân
Mừng em đi chứ! Tiếng đầu năm
Đừng nhìn sông núi buồn như thế
Đâu chỉ mình anh nhớ Việt Nam!

Hải Vân

*

Ngàn Dặm Nhớ

Ngàn dặm anh đi ngàn dặm nhớ
Quê hương mây phủ khuất trời xa
Anh đi xứ lạ giờ không lạ
Có những chiều hôm vẫn nhớ nhà

Nhớ xưa hờn dỗi em hay khóc
Nước mắt như trang điểm với đời
Giờ khóc chia ly sầu rụng tóc
Bao giờ cho lệ hết tuôn rơi"

Nếu anh khóc được anh xin khóc
Xoa dịu lòng em nỗi xót đau
Để tạ tình em và níu lại
Quãng đời hai đứa đã cho nhau

Hỡi em có trách anh đen bạc
Anh cắn môi đau nuối cuộc tình
Biển vẫn như đùa chơi độc ác
Sóng lùa cho hai ngả lênh đênh

Phiêu bạt xứ người ôm nỗi tủi
Cơm no áo ấm vẫn không vui
Thẹn lòng đã quịt lời sông núi
Tiếc tuổi đôi mươi hổ với đời.

Trần Ngân Tiêu

*

Thương Về Trường Mẹ

Ghi nhớ ngày hội ngộ của cựu học sinh trường Thiên Hữu Huế tại Hải ngoại

Có những buổi chiều buồn nhỏ lệ
Mơ màng đứng ngắm gió cô liêu
Nhớ mái trường xưa giờ cách biệt
Nhớ thầy nhớ bạn nhớ người yêu.

Đây trường Thiên Hữu đứng trong mơ
Những dãy lầu cao bụi phủ mờ
Mưa nắng phôi pha buồn cúi mặt
Người về không hẹn vẫn mong chờ.

Lớp học nhà ăn lầu nội trú
Nguyện đường còn vọng tiếng cầu kinh
Từ độ quê hương thay đổi chủ
Thầy cô buôn bán chữ mưu sinh"

Trường mẹ có còn nét đẹp xinh"
Với vòng tay ấm mở chân tình
Ấp ôm những đứa con ngoan ngoãn
Bên mẹ yêu như bóng với hình.

Trường mẹ giờ đây hẳn đổi thay
Vai lưng chở nặng tuổi hao gầy
Đàn con nối tiếp rời xa mẹ
Kẻ ở người đi... mẹ thở dài.

Nhớ thương những kẻ mất người còn
Những mái đầu già những tuổi non
Những cõi hồn mang đầy kỷ niệm
Xuôi về cuối bể, ngược đầu non.

Mấy chục năm trời xa cách mẹ
Hôm nay họp mặt lũ con xa
Ranh giới địa cầu ngăn xứ Huế
Qua không gian gởi mẹ tình thơ.

Lưu Thái Dzo

*

Hỏi Bà Julia Finn

Do Cộng Đồng Người Việt Tự Do NSW phản đối nên Hội Đồng Thành Phố Parramatta (thị trưởng là bà Julia Finn) đã thông báo vào ngày 23 tháng 8 năm 2004 là không treo cờ máu của Việt Cộng trong ngày lễ gọi là “Quốc Khánh” của chúng. Thế nhưng với bản tính láo khoét, chúng đã phịa ra tin trái ngược và bị SGT số 375 vạch trần như sau: “Mặc dù ngày 23.08.04 HĐTP Parramatta chính thức ra Thông Cáo Báo Chí công bố quyết định hủy bỏ việc treo cờ CSVN, ngày 29/8/04, Thông tấn xã CSVN vẫn trắng trợn bịa đặt khi loan tin trên Web. HĐTP Parramatta làm lễ treo cờ CS!” (có đăng trang Web của VC với đầy đủ chi tiết). Đọc Web của Thông tấn xã Việt Cộng loan tin bịp thấy có đề cập đến bà Julia Finn trong việc này mà Cô Gia tôi viết để "hỏi bà Julia Finn".

Nếu so Thông tấn xã hoàn cầu,
Thông tấn Cộng nô chẳng tệ đâu!
Nghề bịp lừng danh trong bốn bể,
Ngón lừa nổi tiếng khắp năm Châu!
Thi tài láo khoét thì về nhứt,
Đọ mánh điêu ngoa ắt đứng đầu!
Cờ máu không treo mà phịa có,
- Bà Finn, đọc Web nghĩ làm sao"

Cô Gia

*

Gãy Kiếm Bên Trời

Gãy kiếm bên trời hận thế cô,
Tay không đành khuất lũ hung đồ.
Áo phai vẫn thắm lòng son sắt,
Đầu bạc còn xanh mộng hải hồ.
Đã thẹn sức khôn phò vạc Hán,
Lại đau vàng chót đổ sông Ngô.
Mạch đời đang rộn niềm thao thức,
Há lẽ nằm yên đợi xuống mồ"

Ma Xuân Đạo

*

Say Thì Cũng Thế
Một lần ta đã uống say
Thấy trời đất cũng chẳng thay đổi gì
Vẫn buồn như phút chia ly
Vẫn đau như lúc ra đi năm nào
Thà rằng ngẩng mặt bước cao
Say làm chi để tiêu hao tháng ngày
Dù cho buồn vẫn còn đây
Đường ta ta bước chông gai ngại gì.

Trần Ngân Tiêu

*

Bầu Cử Liên Bang Úc

Hai đảng to đang “quậy” chính trường,
“Xếp xòng” được dịp tỏ lòng thương.
Ôm hôn con trẻ trong trường học,
Thăm viếng bệnh nhân ở dưỡng đường.
Người giới thiệu chương trình giảm thuế,
Kẻ trình làng kế hoạch tăng lương.
Họ... “đi đường lưỡi” vô cùng tuyệt,
Bởi chẳng “khứa” nào lưỡi... có xương.

Trường Xuân Lão

*

Vệt Mây Đùn

Con đường mòn chạy qua mùa quên
Đã nhìn thấy bao nhiêu tầng cỏ
Dấu chân quen quả tình không có
Vết hằn xưa miệng đất vỡ bình nguyên!

Người thất lạc mặt mày cơn tấy đỏ
Trán phù sa cày xới họa vô duyên
Răng ác quỷ nhe dài theo vọng ngữ
Một dòng sông ngang dọc nhánh oan khiên

Đeo lục lạc ngựa rừng cao giọng hí
Lão mù xưa mở được mắt sinh tiền
Để kịp thấy mặt mình đang cháy rụng
Ông mặt trời che vội nắng xoay nghiêng!

Con cóc lửa rụng đuôi nòng nọc cũ
Kẻ cù là chạy chợ xức liên miên
Cuộc rao bán sơn đông nườm nượp tới
Người tỉnh hôm qua mai mốt vẫn còn điên!

Kẻ đại họa, người reo hò háo hức
Người tan nhà, kẻ rạo rực huyên thiên!
Từ đất mọc lên mặt rùa, mặt thỏ
Vươn tay dài xáo lại một luân phiên!

Chợt Nguyên Đán bên mai còi, pháo chuột
Lão mù xưa ngủ lại giấc cô miên
Nghe mộng mị đau từng cơn động thổ
Vệt mây đùn sụp kín mặt trời nghiêng!

Phương Triều

*

Mẫn cán...

(Cảm xúc buổi Thính Giả Tâm Tình trên đài VNUC tối thứ năm 9-9-2004)

Chúc mừng nhé!!! Những tâm hồn hóa thạch
Dân Việt mình có cái để "làm gương"
Thật xứng danh "mẫn cán" đáng tuyên dương
Nhục Quốc thể, vẫn bình chân như vại

Xót cảnh quê hương, nỗi sầu tê tái
Đớn đau gào, báo chí lẫn truyền thanh
Tay trong tay tranh đấu khử mùi tanh
Từ xú uế bọn côn đồ Cộng Sản

Khí huyết sục sôi, đồng hương bất mãn
Riêng số người, "Mẫn cán" dạ "trung trinh"
Bả đô la, đành phải "bất tri tình"
Chìm bơ sữa, phải trung thành với chủ.

Sáng, tối "Vẫy đuôi", buồn đời lữ thứ
Hơi sức đâu lo tranh đấu đêm ngày
Tổ quốc xa vời, khuất tận chân mây
Đời gỗ, đá, bởi mang danh "Mẫn cán"

Đồng Hương ơi ! đừng buông lời trách oán
Hãy "chúc mừng" đề nghị mấy "huân chương"
Sao vàng tươi, lấp lánh tỏa "mùi hương"
Trăng xứ Úc, sáng soi lòng "Mẫn cán"

Phạm thanh Phương

*

Tuồng hề...

(Những trò hề tại Parramatta)

Tuồng hề, đào, kép, chạy lông nhông
Rượu hết, tiệc tan mới nhập dòng
Níu kéo, lập lờ, vờ lấp liếm
Lằng nhằng, ưỡn ẹo giả như không
Sàng qua, nhích lại, tim hồi hộp
Liếc tới, nhìn quanh, dạ phập phồng
Họ bảo hình như đi "dự tiệc"
Ngặt vì đông qúa "lặn" không xong

Việt Phong

*

Đời Bất Dung!

Vận đen đục nước béo cò (*)
Muôn dân thống khổ ai lo cho cùng
Quốc gia, giòng giống của chung
Sang, hèn gánh vác, vai lưng báo đền
Giận phường cộng tặc cuồng điên
Gây, gieo binh lửa ba miền quê hương
Lòn Nga, đầu phục Bắc phương
Bao năm dân tộc đoạn trường nào vơi
Tội kia đà thấu tới Trời
Kíp mau sám hối kẻo đời bất dung!

Dân Nam

*

Từ Hang Pắc-Pó

Từ hang Pắc-Pó chúng chui ra
Một lũ chồn tinh phá quốc-gia.
Khủng-bố giết dân, phường giặc cướp
Chiến-tranh hại nước, lệnh Nga Hoa.
Độc-tài độc đảng, mồm dân-chủ,
Tham-nhủng tham quyền, giọng vị tha.
Tổ-quốc đã sang trang sử mới
"Đồng khô, Hồ cạn": ý dân ta!

*

Hồng Lạc

Hãy Trốn Vào Hang!
Tham danh , cầu chức chỉ mình ông
Phản bội quốc gia, nhục Tổ Tông
Phỉ báng đấu tranh người tỵ nạn
Vuốt đuôi hòa hợp lũ ôn công

Thi hành nghị quyết "trò 36"
Trúng kế mỹ nhân "nổi lợn lòng"
Phản tặc kỳ nhông ai cũng ghét
Coi chừng ăn trứng.... Chớ lông bông!!!

Lâm Hoài Vũ

*

Khi Về Ngang Đồn Cũ

Đâu những ngày qua rạng chiến công
Và đâu khói súng đượm cay nồng
Xưa sao ngạo nghễ bao hào lũy
Nay lại tiêu điều một bến sông
Đất nước thanh bình thôi máu lửa
Dân tình thống khổ mắc xiềng gông
Bao nhiêu kỷ niệm mùa tao loạn
Đã khuất mờ theo dấu ngựa hồng

Nguyễn Kinh Bắc

*

Anh Sẽ Về

Hãy nhóm lửa cho dài thêm nỗi nhớ
Sưởi ấm hồn cô quạnh những chiều đông
Bao năm qua trôi giạt kiếp phiêu bồng
Đi không hẹn ngày về xa xăm quá

Rồi từ ấy những phương trời xa lạ
Cũng chẳng còn quyến luyến bước chân ai
Bên nhau xưa đầm ấm bỗng chia hai
Đời viễn xứ có gì vui em hỡi

Những buổi sáng lái xe đi rất vội
Buổi chiều về rã rượi cánh chim bay
Phải làm chi cho hết một đêm nay
Đêm vắng lặng, đêm từng đêm thương nhớ

Ôi giấc ngủ đến muộn màng trăn trở
Lại nghe chừng biển nhớ ngợp quanh đây
Con đường xưa vương nhịp gõ gót giày
Âm thanh nhỏ vang trong hồn trống trải

Anh chợt thấy trong màn đêm kinh hãi
Lũ công an khu vực kéo vô nhà
Lại giật mình nghe tiếng chó sủa ma
Ngỡ dạo ấy quê ta đầy bất trắc

Em hãy đợi ngày giặc thù tan tác
Anh sẽ về nối lại giấc mơ xưa
Dòng sông xanh, thôn xóm rợp bóng dừa
Lại rộn rã vang tiếng cười câu hát.

Hồ Công Tâm

*

Chán Thiệt

Nam Man cũng chán cái tay này,
Chán tới nhiều khi muốn nói gay.
“Chí cả”, đâu to hơn hột tấm,
“Can trường”, chỉ ngắn cỡ gang tay.
Vầy mà cứ múa may chân cẳng,
Thế lại còn vênh váo mặt mày.
Tên hắn anh em mình chán lắm,
Nên không muốn nói toẹt ra đây.

*

Hỗn Quá Rồi

Tối nọ không dưng có mẹ mòng,
Kêu phôn nói đủ chuyện lông bông.
Càm ràm má nó như vầy hả!
Hạch xách bu mày đúng thế không"
Muốn mắng vốn chi nên đợi mỗ,
Cần hơn thua hả cứ chờ ông.
Con nào hỗn với phu nhân tớ,
Tớ đốt không còn một sợi lông...

Mẹ họ, về chưa kịp nghỉ ngơi,
Là bà phôn cự nự em rồi.
Bà nghe “tụi nhỏ” bà tâu thọc,
Mụ thấy “đàn em” mụ vẽ vời"
Chẳng kịp ngồi chờ xem xét lại,
Không cần đứng đợi hỏi han chơi.
Mần răng nhảy dựng la ong ỏng,
Chẳng khác gì “lờ” phổng nước sôi.

*

Ổng Có Máu Mần Ăn

Ông này, ổng có máu mần ăn,
Ổng đã về bên bển mấy lần,
Chạy chọt đưa sang đây bảy mạng,
Đùm đeo chứa tại đó mươi thằng.
Nhân danh “Phật sự” rồi tròng tréo,
Cậy tiếng “từ bi” để nhập nhằng.
- Ổng biết “mượn đầu heo nấu cháo”,
Ông này, ổng có máu mần ăn...

*

Dễ Đâu Về

“Tây phương cực lạc” dễ đâu về,
Sống mãi mần gì giữa “cõi mê”"
Lội miết... không qua bờ giác ngộ,
Đi hoài... chẳng tới gốc bồ đề.
Tụng câu xám hối mà buồn nản,
Nghĩ nỗi trầm luân những ủ ê.
Bá ngọ! Nghiệp trần còn quá nặng,
“Tây phương cực lạc” dễ đâu về.

*

Đếch Treo Cờ
Đứa Nam Man viết bài này sau khi đọc bản tin “Mặc dù ngày 23.8.04 HĐTP Parramatta chính thức ra Thông Cáo Báo Chí công bố quyết định hủy bỏ việc treo cờ CSVN ngày 29.08.04, Thông tấn xã CSVN vẫn trắng trợn bịa đặt khi loan tin trên WEb., HĐTP Parramatta làm lễ treo cờ CS"(SGT số 375).

Bà con ở Úc thiệt không ngờ,
Bọn Vẹm vừa rồi láu vậy cơ.
Chắc đã quen mồm loa mép giải,
Hay rồi cứ mặt trẽn mày trơ.
Nên không thấy được trò nham nhở,
Lại chẳng nhìn ra sự lập lờ.
Đ.m., chính bà Finn xác nhận,
“Thao Hô” bữa đó đếch treo cờ!

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.