Hôm nay,  

Thơ Thơ

14/02/200500:00:00(Xem: 6371)
Tiễn Mạnh Hạo Nhiên từ lầu Hoàng Hạc đi Quảng Lăng (*)

Từ biệt người xưa vắng Hạc lâu
Tháng ba sương khói phủ Dương Châu
Trời xanh nhạt bóng con buồm lẻ
Chỉ thấy Trường Giang chảy mãi đâu

Đan Phụng dịch

(*)Hoàng Hạc Lâu Tống Mạnh Hạo Nhiên Chi Quảng Lăng

Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu
Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu
Cô phàm viễn ảnh bích không tận
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu

Lý Bạch

*

Chúc Thi Hữu

Tôi chúc cho thi hữu Bốn Phương,
Xưa nay vốn trọng chữ KHIÊM NHƯỜNG
Trường Giang hội chủ dư phong độ,
Ngọc Bích thiền môn vững lập trường.
Mặc khách Lan Đình thừa chữ hiếu,
Y sư Phương Trạch giỏi thơ đường.
Hô-Dê nhen nhúm rồi lan rộng,
Thư ký : gà nòi kiểu Tú Xương.

Hà Thượng Nhân
(Viết nhân tiệc cuối năm của Thi Văn Đoàn Bốn Phương 16-01-05)

Bài Họa 1: "Vun Bồi Hùng Sử"

Kính phúc họa bài thơ "Chúc Thi Hữu" của lão thi bá Hà-Thượng-Nhân nhân buổi họp mặt tất niên của Thi Văn Đoàn Bốn Phương tại nhà thi huynh Tiên Tâm ngày 16-01-2005

Tao nhân mặc khách khắp muôn phương,
Tri-ngộ thâm-giao, vốn nhún-nhường,
Tiễn gót Giáp-Thân vui họp mặt,
Đón mừng Ất-Dậu chí can-trường.
Đồng tâm viết lại Văn Chương Sử (1)
Nhất trí tuân theo niêm luật đường,
Tô thắm Danh Nam (2) Văn-Hóa Việt;
Vun bồi Hùng Sử (3) dẫu trơ xương!

Joseph Duy-Tâm (Australia 16-01-2005)

(1) Văn-Học-Sử: Sau ngày 30-04-1975, Văn Học Việt-Nam đã bị băng hoại bởi trào lưu văn hóa đấu tranh khát máu duy vật của cộng sản Nga, Tầu và cái gọi là tư tưởng Hồ-Chí-Minh... Nền Văn Học cổ truyền "Nhân, lễ, nghiã, trí, tín" không còn nữa. Toàn bộ sách, báo, văn hóa phẩm... đều bị càn quét tịch thu và tiêu diệt đến tận gốc rễ. Thay vào đó là một trào lưu văn hóa nô dịch, xua nịnh một chiều không còn nhân bản... Bởi vậy, giới cầm bút Quốc-Gia có bổn phận phải duy-trì và phát huy nền Văn Học Nhân Bản duy-tâm cổ truyền của dân tộc và viết lại Văn Học Sử
Nước Nhà đã bị mai một bởi bọn vô thần Cộng Sản Vệt-Nam.

(2) Danh-dự dân-tộc Việt-Nam.

(3) Lịch-sử Vua Hùng dựng Nước và giữ Nước.

Bài Họa 2: Chúc Mừng Tân Niên Thi Văn Đoàn Bốn Phương

Nguyện chúc Thi Văn hữu Bốn Phương,
Đồng tâm nhất trí, sống khiêm-nhường,
Trường-Giang lão tướng, tăng phong-độ,
Ngọc-Bích thủ ngân, bớt đoạn trường.
Tổng Ký Ngọc-Văn giảm vấn-vương...
Thiên-Tâm khởi sắc luật thơ Đường.
Phương-Đình thi khách tăng lòng hiếu,
Lão Bá Hà-Nhân* bớt nhức xương !

Joseph Duy-Tâm (Australia 16-01-2005)

* Thi Lão Hà-Thượng-Nhân.

*

Tơ Hồng Chẳng Se

Em còn tiếng khóc cho đời,
Nghìn cơn mưa đổ chưa vơi giọt sầu.
Qua rồi tháng bảy mùa ngâu,
Hỏi rằng tháng mấy lòng sầu mới nguôi"
Khúc sông bên lở, bên bồi,
Mảnh tình sao vỡ lâu rồi chưa nguyên"
Em còn huyền thoại thần tiên,
Anh như cơn gió buồn phiền, ngẩn ngơ.

Chút bâng khuâng, chút hững hờ,
Nửa quên, nửa nhớ, khi mơ giấc nồng.
Tình anh có cũng như không,
Yêu em mà sợi tơ hồng chẳng se.

Hồng Hoàng

*

Uống Rượu

Này anh rượu đã rót rồi
Nâng ly, chớ để bay hơi men nồng
Chén này ta kính Non Sông
Và đây, chén kính Thánh, Thần quê ta
Đây ly kính nước non nhà
Còn đây là chén phong ba với đời
Bao năm trôi, giạt xứ người
Tiêu tan đạo lý, rụng, rơi nhân tình
Bọt bèo cái kiếp nhân sinh
Như cơn gió thoảng, trước mành lướt qua
Thôi thì ta uống với ta
Cho men rượu ngọt chan, hòa máu tim
Sao anh ngồi lặng im lìm
Ồ! sao giọt nước mắt chìm đáy ly"
Uống đi! anh hãy uống đi,
Cuộc đời - phó mặc - nghĩ chi đau lòng!
Chúng mình, một lũ lưu vong
Tuổi đời, năm tháng chất, chồng, tháng năm
Đừng buồn, đừng nghĩ xa xăm
Uống cho cái kiếp phong trần, vỡ tan
Uống cho quên nỗi nhọc nhằn
Miếng cơm, tấm áo, cuộn, xoăn, tháng, ngày
Nào! Ta cùng uống cùng say
Cho quên hết nỗi đắng cay cuộc đời...

Khuyên anh, tôi nói những lời
Mà sao lòng thấy ngậm ngùi xót xa
“Rõ ràng ta đã dối ta,
Khuyên người, để tránh thịt da, héo dần...”
Bọn mình một lũ vong thân
Phân chia nhau nỗi phong trần, trần ai
Cụng ly, nốc cạn ly đầy
Cho men thấm vị chua cay phận người...

Thái Quốc Mưu

*

Xuân Hà Nội

(Gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam - Riêng tặng các bạn một thời thân quen Hà Nội)

Tôi sẽ mời em thăm Xuân Hà Nội
Khi hoa vàng rực rỡ khắp non sông
Có mẹ bên con, vợ sánh vai chồng
Vui ca bản Việt Nam ngày phục quốc.

Cùng với đồng bào, ta cao ngọn đuốc
Làm lễ thượng kỳ ở giữa Thăng Long
Lá cờ vàng bay rợp khắp non sông
Trong nắng mới chào mùa Xuân rất mới

Có toàn quốc hân hoan hồn trống nổi
Trước đền Hùng thắp lại nén nhang thiêng
Trẻ đứng sau già lễ tạ Tổ Tiên
Mừng đất nước thoát qua ngày khốn khó

Ơi Hà Nội, khoảng trời tôi thương nhớ
Năm cửa Ô thân mến quá trong lòng
Quan Trưởng, Cửa Nam, Cầu Giấy, Cửa Đông
Và Cửa Bắc, nơi anh hùng Hoàng Diệu
Đã tuẫn tiết vì quân thưa, lực yếu
Vũ khí thô sơ không giữ nổi thành
Nhưng tướng hùng không để thẹn sử xanh
Đem mạng sống chứng minh tình sông núi

Nào, mời em, đường hoa, xin bước tới
Đến Hồ Gươm tìm lại tuổi trăng đầy
Ngắm bóng rùa thần trôi giữa bóng mây
Mà hãnh diện từng trang hùng quốc sử

Cầu Thê Húc đợi tình người viễn xứ
Về tìm màu áo lụa thuở hoa niên
Đến Hồ Tây tìm thanh khiết hương sen
Tiếng guốc mẹ tìm vang đường Quan Thánh

Qua Trấn Quốc, rẽ vào hồ Trúc Bạch
Ngắm liễu gầy tay hứng lá bàng rơi
Con đường kia là Phố Hiến em ơi
Đôi nhẫn cưới chờ ai nơi Hàng Bạc

Nửa thế kỷ hơn người ta tàn ác
Nước dân đau, Hà Nội đã kinh hoàng
Nhưng ngày ta về với Mẹ Việt Nam
Thì Hà Nội phải là mùa xuân ngát

Bởi trong đất, trưởng thành muôn dòng thác
Đang tìm về với biển, dựng mùa hoa
Như ta về với Mẹ Việt Nam ta
Bằng chính nghĩa, bằng cờ vàng dân tộc!

Mẹ Việt mừng con xanh dòng lệ ngọc
Tôi mừng đời, hôn đất mẹ rưng rưng
Pháo nổ, cờ bay, toàn quốc tưng bừng
Quê tôi đấy, thưa em, Xuân Hà Nội!

Ngô Minh Hằng

*

Người Mẹ Yêu Dấu

Mẹ đứng nhìn thương những đứa con đau
Giọt nước mắt thao thức từng ngấn lụy
Lá vàng rụng tơi bời chôn thế kỷ
Thu lại về lạc lõng ướt vành môi...
Tâm tư nào bằng tiếng nói không lời
Mẹ đứng đó vóc hình như tượng đá
Hoang vắng cả trời đất nghe tơi tả,
Môi mắt buồn rơi rớt bóng thời gian"

Đây Việt Nam quê hương lắm điêu tàn
Tủi nhục thắp Năm Châu đèn phải lụy,
Con tàu khóc xác chôn ngàn hải lý
Giữa mênh mông vô tận nước mắt người"

Ôi! Bóng Ma che khuất cả mặt trời"
Từ đồng ruộng đói rách tình rét mướt"
Từ thành thị bóng tối lao tù ngục"
Thương dân nghèo vô tội khóc đảo điên!
Lầm than ơi! Bóp chết hết nhân quyền,
Thơ nào viết cho tâm tư rửa nhục"
Mộ nào ức cho người nằm căm tức"

Mẹ đứng nhìn lạc bỏ cả đàn con"
Mắt long lanh đau buốt tận cả linh hồn,
Ôi! Tổ Quốc con tim nào ray rứt"
Tháng Tư hận! Xuân kia người ngã gục,
Chiếc khăn tang mây mưa quá ngập ngừng,
Lá cờ vàng ba sọc đỏ rưng rưng!


Như rụng hết cả khung trời nước Việt,
Che bia mộ những người con đã chết,
Hay sống thừa trên mảnh đất quê người!

Hỡi Việt Nam thân yêu của tôi ơi!
Ngươi có thấy Mẹ đứng chờ tay vẫy"
Hồn lịch sử bốn ngàn năm thức dậy,
Máu Tiên Rồng còn đỏ ở trong tim!
Súng trên tay khí phách há không tìm"
Ôm oán hận làm chi thêm tủi nhục"
Ngày rời nước ta hẹn về quang phục
Cho Quê Hương: một Việt Nam Tự Do.

Trúc Lang

*

Bóng Xưa

Ngóng mãi nay còn tóc bạc thôi
Bao nhiêu thương nhớ đủ cho đời...
Nhắn bao cánh nhạn rồi mong mãi
Hẹn phút tương phùng vẫn bặt hơi
Chỉ thấy đông về cùng tuyết giá
Không thì thu đến với trăng soi
Có mong thì vẫn xa biền biệt
Còn lại riêng ta nỗi ngậm ngùi!

Trần Ngân Tiêu

*

Ngủ Ngoan

Ngủ ngoan, anh bảo: "ngủ ngoan"
Đừng thao thức nữa mà làm khổ anh
Cũng đừng ngáy nhé, Ái Khanh!
Kẻo không, Trẫm lại giật mình nhớ thương
Hồn chùng thêm nữa tơ vưong
Và lòng say nữa mùi hương của lòng
Đêm nay sáng qúa, trăng trong
Trăng thì sáng thế, sao lòng âm u ..."""
Nếu như... anh nhỉ.... nếu như....
Tay anh làm gối thì mơ em tròn
Ngủ ngon, em sẽ ngủ ngon
Nhưng em... ngáy nhẹ để còn... thức anh
Giật mình giữa giấc đêm thanh
Có em trong cõi mộng xanh dịu dàng
Ghé môi, hôn rất nhẹ nhàng
Hôn bờ mi lụa, hôn làn tóc trăng
Anh dìu em đến cung Hằng
Môi thơm, ngọt lịm đường răng em cười...

Ngủ ngoan, em ngủ... anh ơi...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Hà Nội Bây Giờ

Nhân đọc “Thư Sàigòn” trong Sàigòn Times số 392, bài “Chuyện ca sĩ phòng trà” mà có 4 câu thơ này.

Hà Nội đang trên đà bộc phát,
Đâu đâu cũng có phòng trà, nhạc...
Cho nên xảy lắm chuyện tranh giành,
Tạo cớ cho công an kiếm chác.

Thế Nhơn

*

Đêm xuân

Trời xứ Việt xuân về pha sắc xám
Sóng dập dồn ánh máu, ngập biển đông
Quê hương tôi! triệu đau khổ chất chồng
Chỉ vì lũ vong nô, nòi Cộng Sản

Bởi hèn nhược, tạo khung trời ai oán
Đem Giang Sơn, đổi lấy những tội tình
Kẻ hiền lương gánh vạn nỗi điêu linh
Lũ sâu bọ, khoét sâu, mòn xương tủy

Khăn khủng bố, trùm tâm hồn liêm sỉ
Khí yêu ma phủ kín, chốn thiền môn
Tuổi thơ ngây, thất thểu xác vô hồn
Thân phụ nữ đắm chìm trong tủi nhục

Nơi hải ngoại, kẻ thối mòn tâm thức
Mượn bình phong "Ái Quốc" để lộng hành
Lừa gạt dân tình, lũng loạn đấu tranh
Tạo phân hóa, sói mòn dòng tâm huyết

Đêm trừ tịch, vọng Xuân, từ đáy huyệt
Giọt lệ nồng thay rượu, đắng đầu môi
Dân Nước tôi, sao khổ quá hở trời"
Dòng lịch sử, héo gầy trong thống khổ

Phạm thanh Phương

*

Bao Giờ"

Người dân Iraq đi bầu
Mừng người, nghĩ lại gục đầu trở trăn
Thương quê nước mắt hai hàng
Đắm chìm cùng cực trong màng vô minh
Dân ta nào có tội tình
Sao đành đày đọa ngục hình tối tăm
Đè đầu cỡi cổ bao năm
Vẫn còn kềm kẹp dọa hăm đủ trò"!
Hô hào độc lập tự do
Xiềng dân chết ngộp trong lò "tam vô"
Hứa cùng giai cấp bần nô
Sang giàu, hạnh phúc, ấm no hơn người
Đảng vào dân chúng kêu trời!
Mất nhà, mất của ngậm lời oán than
Cất riêng vào túi đảng gian
Cán bộ giàu xụ, người dân đói nghèo
Khi xưa no ấm, làm eo
Bây giờ đói rách làm reo bị tù!!!
Đảng bảo: "Dân hãy còn ngu
"Tự do dân chủ như mù đi đêm
"Để đảng dẫn dắt đi tìm""""
Sai đường, trở lại chết chìm mặc dân
Ba mươi năm vẫn còn "đần"
Nên đảng tiếp tục "trị an" dân lành
Ai người biết chuyện, đấu tranh
Đảng bỏ vào "hộp" tan tành trí khôn!...
Thấy người bầu cử tủi lòng
Bao giờ dân Việt nối giòng tự do"

Hoài Việt

*

Khai Bút Đầu Xuân

Xuân đến tim ta lại rộn ràng
Vẫn thèm ôm mộng ngược trường giang
Để nghe Xích Bích khua gươm dáo
Được thấy Đằng Giang ngập lửa vàng
Nhớ thuở thần ưng An Lộc thét
Mong ngày vó ngựa Đống Đa vang
Một chén xuân này dù có khướt
Đầu bạc theo xuân, mộng chẳng tàn.

Trần Ngân Tiêu

*

Xuân Hẹn

Xuân đã đến kìa em, ngay trước ngõ
Mở cửa lòng để đón một ngày vui
Xa thật xa, chân trời đang rộng mở
Sao giọng em mang âm hưởng ngậm ngùi"

Hai mươi bốn năm làm thân lữ thứ
Sống như quên mình cũng có quê hương
Ngày công việc quên đi thân lưu xứ
Đêm rã rời ru giấc mộng hoang đường

Đời lưu lạc ta nhìn em lận đận
Nợ áo cơm sao nặng đến oằn vai
Thấy mà thương sao nghe lòng căm giận
Để má hồng môi thắm sớm tàn phai.

Có nhiều lúc muốn quên đi hận nước
Ghé đôi vai chia bớt gánh phong trần
Cho nhẹ nỗi đời trên vai em thống khổ
Cho nụ cười một thoáng nở bâng khuâng.

Ráng lên em chỉ thêm vài năm nữa
Khi quê nhà đã sạch lũ phi nhân
Ta hứa chắc không hẹn lần hẹn lữa
Dẫn em về quê cũ để vui xuân.

Anh Vân

*

Hỡi Ta, Ta Phải Làm Gì"

(Gởi đảng viên CS, quân đội CS các cấp và đồng bào Việt Nam mọi giai tầng và mọi lứa tuổi)

Hỡi anh đảng viên các cấp
Vẫn từng yêu mến non sông
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Hỏi anh, lòng có đau lòng"

Hỡi anh, cán binh, bộ đội
Cả đời gìn giữ quê hương
Mà nay Nam Quan, Bản Giốc
Về người, anh có đau thương"

Hỡi em, các sinh viên trẻ
Tương lai, rường cột sơn hà
Mất rồi, Nam Quan, Bản Giốc
Em ơi, lòng có xót xa"

Hỡi bác nông phu cày cuốc
Cuộc đời là mảnh đất nâu
Than ôi, Nam Quan, Bản Giốc
Mất đi, lòng bác có sầu"

Hỡi những con dân nước Việt
Biết chăng, đảng cắt dâng người
Non sông, máu xương, cơ nghiệp
Ông cha xây dựng bao đời

Đảng đem Nam Quan, Bản Giốc
Và vùng lãnh hải, bán đi
Đảng phản quê hương, nòi giống
Hỏi ta, ta phải làm gì"""

Hỡi anh, mọi tầng, bộ đội!
Hỡi người, các cấp, đảng viên!
Hỡi em, học sinh, mọi tuổi!
Hỡi dân, ở khắp ba miền!

Có nghe sơn hà rung chuyển
Bởi người bán nước đấy không"
Kết đoàn, hỡi toàn dân Việt
Đứng lên, đòi lại núi sông!

Đứng lên trị phường bán nước
Là làm nhiệm vụ công dân
Đứng lên xóa đời bạo ngược
Là ta xây dựng, góp phần

Không ai có quyền quay mặt
Khi mà sông núi đau thương
Không ai có quyền chia cắt
Dâng người tài sản quê hương!!!

Ngô Minh Hằng

*

Duy Tâm Và Thiên Tâm

(Bài xướng của Thiên-Tâm, TVĐBP, Hoa-Kỳ. Kính tặng thi huynh Joseph Duy Tâm- Úc Châu)

Duy Tâm ý nghĩa cũng Thiên Tâm,
Ta vốn Đồng Tâm, vẫn nghĩ thầm;
Bốn biển anh em chung chí hướng,
Một đoàn văn nghệ hiệp cung cầm.
Giang sơn tan nát chồn gieo nọc,
Dân tộc lao đao họa sụp hầm!
Úc, Mỹ dù xa muôn vạn dậm,
Nhưng tình gang tấc bởi tri âm.

Thiên Tâm - San Hô Thành, 15-1-2005
Thiên Tâm và Duy Tâm

(Bài họa của Joseph Duy-Tâm, TVĐBP, Úc Châu. Kính tặng thi-huynh Thiên Tâm, Hoa-Kỳ)

Thiên Tâm cao cả nặng lòng Tâm,
Áy náy trong tim trộm nghĩ thầm;
Thủ túc tình thâm đồng ý hướng,
Anh em thơ phú hợp Châu (1) cầm.
Quê-Hương khốn-khó vì Tinh (2) nọc,
Đại Việt trơ xương... tụt hố hầm !
Nghiên bút cùng nhau ta quyết chí;
San bằng lũ Qũy(2) tống Cung Âm. (3)

Kính phúc họa.

Joseph Duy-Tâm - Sydney, 20-01-2005

(1) Châu: Năm Châu, bốn Biển: Thi Văn Đoàn Bốn Phương.

(2) Tinh = Qủy: Loài yêu tinh ma quái, loài chằng tinh, rắn độc: Qủy dữ Việt Cộng.

(3) Cung Âm: Âm Phủ, Hỏa Ngục.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.