Hôm nay,  

Luật Pháp Phổ Thông

03/10/200500:00:00(Xem: 5774)
Hỏi (Bà Trần Bích Ph): Chúng tôi kết hôn tại Việt Nam. Vào năm 1987, chồng tôi vượt biên và đã được đi định cư tại Úc vào năm 1991. Tôi và 3 cháu đã được bảo lãnh đến Úc vào năm 1993. Vào năm 1999, chúng tôi cùng đứng tên mua chung một căn nhà. Sau đó vào năm 2000, chồng tôi về Việt Nam thăm gia đình. Khi trở lại Úc, tình cảm của anh ta hoàn toàn thay đổi. Vì thế, vào đầu năm 2001, anh ta đã dọn ra sống riêng, và chúng tôi chính thức ly thân từ đó.
Từ ngày đến Úc tôi chỉ làm cho lò bánh mì 2 ngày một tuần, và những ngày khác thì nhận đồ may thêm, còn chồng tôi thì làm việc toàn thời tại hãng bán đồ điện. Khi dọn ra ở riêng, chồng tôi đã xin nghỉ việc và lãnh được một số tiền mà tôi không rõ là bao nhiêu, và cũng có lẽ nhờ số tiền này mà ông ta đã sang được một nhà hàng nhỏ. Vào cuối năm 2003, ông ta mua thêm một căn appartment.
Giờ đây ông ta muốn thương lượng để chia tài sản. Ông ta đề nghị là tôi đưa cho ông ta $50,000 và ông ta sẽ sang tên căn nhà mà hiện giờ mẹ con chúng tôi đang sống cho tôi.
Căn nhà này hiện thời trị giá chừng $380,000 nhưng vẫn còn thiếu ngân hàng khoảng $150,000.
Riêng căn appartment của ông ta cũng ngang giá với căn nhà mà tôi đang ở. Tuy nhiên ông ta còn thiếu chừng $120,000. Còn nhà hàng của ông ta, theo bạn bè của tôi cho biết thì trị giá chừng $80,000.
Hiện tôi vẫn chưa đồng ý với đề nghị này. Tuy nhiên, ông ta đã giải thích cho tôi biết là những tài sản ông ta mua được sau khi ly thân là của ông ta, tôi hoàn toàn không có quyền lợi gì trong đó cả. Ông ta còn nói với tôi, việc ông ta chỉ đòi tôi trả $50,000 là một sự nhượng bộ đối với tôi rồi.
Xin LS cho biết là với những chi tiết vừa nêu, tôi có nên chấp nhận những đề nghị của ông ta đưa ra hay không"
Trả lời: Trong vụ I & I [2005] Fam CA 433. Trong vụ đó, hai bên đương sự bắt đầu sống chung với nhau vào năm 1984, rồi sau đó họ đã kết hôn vào tháng 9 năm 1984.
Họ có với nhau hai đứa con, một đứa sinh vào năm 1989 và đứa kia sinh vào năm 1991.
Họ ly thân vào năm 1995, và ly dị vào năm 1998.
Vào ngày 6 tháng 10 năm 2003, Thẩm Phán Carmody đã cho phép người vợ tiến hành thủ tục xin chia tài sản.
Hai vợ chồng cùng làm nghề giáo, và vì người vợ phải bận rộn chăm sóc hai đứa con nên thỉnh thoảng bà ta đã phải bỏ việc trong một thời gian. Rồi bà ta phải xin làm việc theo hợp đồng. Riêng người chồng thì vẫn làm việc toàn thời đồng thời đã ghi danh học thêm và đã lấy thêm được bằng cấp trong lãnh vực tâm lý học.
Sau khi ly thân, người chồng đã mua một căn nhà khác nhờ vào số tiền $65,000 do cha mẹ của ông ta cho mượn mà không lấy tiền lời, số còn lại người chồng phải mượn ngân hàng.
Vào năm 2002, người chồng tự nguyện nghỉ việc và lãnh được một số tiền là $53,000. Thoạt tiên ông ta trả số tiền này cho ngân hàng để giảm bớt số nợ phải trả hàng tháng cho ngân hàng. Nhưng sau đó vì bị thất nghiệp nên ông đã rút gần hết số tiền đó ra.
Người chồng trả tiền cấp dưỡng đề đặn cho hai đứa nhỏ từ ngày ly thân cho đến ngày xét xử để phân chia tài sản mỗi tháng là $250, đồng thời ông ta cũng phụ để trả tiền học phí cho hai đứa con. Tuy nhiên, người vợ vẫn là người phải trả hầu hết phí tổn cho hai đứa nhỏ.

Tổng lượng thời gian mà người chồng được phép thăm hai đứa nhỏ bằng 1/3 thời gian của người vợ nuôi dưỡng chúng.
Vào lúc xét xử, trị giá căn nhà của người chồng mua $153,000 vào năm 1997, sau khi họ ly thân, đã lên đến $360,000.
Trong lúc đó căn nhà mà hai vợ chồng tậu mãi khi còn sống chung trị giá $380,000.
Từ lúc ly thân cho đến ngày xét xử, tiền hưu trong quỹ hưu bổng của người chồng khoảng chừng $90,000, còn người vợ thì chỉ được chừng $30,000.
Vị thẩm phán tọa xử đã cho rằng người vợ không đóng góp tài chánh trực tiếp vào “căn nhà mà người chồng đã mua sau khi ly thân” (the property purchased by the husband post-separation). Tuy thế, ông cũng đã tuyên bố rằng việc căn nhà tăng giá không phải do người chồng bỏ tiền vào tu sửa, mà do sự tăng giá bất ngờ trong khu vực mà căn nhà đã tọa lạc.
Vào ngày 14 tháng 5 năm 2004, “vị thẩm phán tọa xử đã chia tài sản của các bên đương sự, 70% cho người vợ, phần còn lại cho người chồng. Các tài sản khác, đặc biệt là căn nhà mà người chồng mua sau khi ly thân, là không tính trong bảng liệt kê tài sản theo đó tỷ lệ phân chia được áp dụng.” (The trial judge divided property of the parties, 70% to the wife, the balance to the husband. Other property, notably a house purchased by the husband post-separation, was not included in a table of assets to which the percentage for division was applied).
Người vợ bèn kháng án vì cho rằng vị thẩm phán tọa xử đã sai lầm trong việc đánh giá sự đóng góp của mỗi bên đương sự, đặc biệt là đã không tính căn nhà của người chồng tậu mãi được sau khi ly thân như là tài sản chung của hai vợ chồng.
Tòa kháng án cho rằng dựa vào các nguyên tắc được “Tối Cao Pháp Viện Liên Bang” [The High Court] đưa ra trong vụ House v The King (1936) 55 CLR 499 liên hệ đến thẩm quyền tùy tiện của vị thẩm phán tọa xử. Trong vụ đó, tòa đưa ra nguyên tắc rằng nếu dựa vào các sự kiện tòa kháng án xét thấy rằng phán quyết được đưa ra là không hợïp lý và bất công thì tòa có thể hủy bỏ phán quyết đó và thay thế bằng một phán quyết hợp lý và công bằng hơn.
Vì thế, Tòa cho rằng toàn bộ tài sản của hai vợ chồng sau khi trừ các món nợ là $773,500 [tính luôn trị giá căn nhà mà người chồng đã tậu mãi được sau khi ly thân].
Trong lúc đó vị thẩm phán tọa xử đã không tính trị giá của căn nhà mà người chồng đã mua được sau khi sống ly thân như là tài sản của 2 vợ chồng, vì thế việc phân chia tài sản chỉ căn cứ vào tổng số tài sản là $365,000 [sau khi trừ nợ]. Số tiền này quá ít so với tổng số tài sản hiện có của 2 vợ chồng.
Cuối cùng tòa đã đưa ra phán quyết là người vợ sẽ được hưởng 45% và người chồng sẽ được hưởng 55% trên tổng số tài sản $773,500 [sau khi trừ nợ].
Dựa vào phán quyết vừa trưng dẫn, bà có thể thấy được rằng việc chồng bà đề nghị bà phải trả cho ông ta $50,000 để ông ta sang tên căn nhà lại cho bà trong trường hợp này là một đề nghị hoàn toàn không hợp lý và thiếu công bằng.
Căn cứ vào tổng số tài sản hiện có của bà và của chồng bà, chúng tôi nghĩ rằng nếu chồng bà không trả thêm tiền cho bà, thì ông ta nên sang tên căn nhà lại cho bà mà không được đòi bà trả thêm bất cứ số tiền nào.
Nếu bà còn thắc mắc xin điện thoại cho chúng tôi để được giải đáp.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông Rudy Giuliani, luật sư riêng của TT Trump, được biết tiếng là thị trưởng New York khi al-Qaeda tấn công 2 tháp đôi ngày 11-9-2001 và được TT Trump mô tả là nhân vật huyền thoại, nay là đối tượng của nhiều cuộc điều tra.
hà làm phim tài liệu và bảo vệ môi trường Michael Moore xác nhận: không thường tán đồng các quan điểm của TT Trump, nhưng có thể đồng ý 1 điểm, là tố cáo lạm dụng chính trị có hệ thống.
tàu Ý đi ngang qua vớt thuyền nhân VN trong đó có Ái Liên. Lúc này cô bị sốt mê man và được đưa về nước Ý sau cả tháng hải trình. Khi bình phục thì Ái Liên được Đức Giáo Hoàng John Paul 2 tiếp kiến và có chụp bức hình kỷ niệm
Có thể cuộc bầu cử 2020 sẽ thành trận thư hùng giữa 2 tay đại tài phiệt của thành phố New York tức Donald Trump (Cộng Hòa) trong ngành địa ốc và Michael Bloomberg (Dân Chủ) trong lãnh vực tài chánh?
Mùa Lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ 2019- Xin tạ ơn, xin bày tỏ lòng biết ơn, xin cám ơn những người Tây phương tốt bụng, những hội đoàn, những quốc gia đã mở rộng vòng tay cứu giúp thuyền nhân trong đó có người viết bài này
gần đây nhất theo yêu cầu của một số thính giả ở xa nên đài đã có quyết định mở thêm hai chi nhánh của đài đó là: một tại San Jose trên băng tần 16.10 và tại Houston TX trên băng tần 27.4, chương trình sẽ được bắt đầu phát hình 24/24 kể từ ngày 1 tháng 12 năm 2019 với 3 hệ thống cùng một lúc
Lãnh đạo của đặc khu Carrie Lam đã nhận biết qua kết quả bầu cử nghị viên cấp quận hôm 24/11: cư dân bất mãn vì cách hành xử quyền lực của hành pháp.
Nai hoang dã chết trong lâm viên quốc gia tại miền bắc Thái Lan với 7 kilogram rác trong bao tử. giới chức địa phương cho biết số rác này gồm bao nhựa plastic, bao cà-phê và cả quần áo lót phụ nữ.
Vào ngày 27/11, 8 người bị truy tố trong vụ tấn công Holey Artisan cafe năm 2016 tại thủ đô Bangladesh, khiến 22 người chết, đa số là ngoại kiều.
Ít nhất 6 người chết và 15 người bị thượng trong 3 vụ nổ khác nhau trong ngày Thứ Ba 26/11 tại thủ đô Iraq.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.