Hôm nay,  

Ánh Sáng Cuối Đường Hầm?

24/02/200500:00:00(Xem: 5559)
Sau ba năm vất vả, Tổng thống Bush đã bước qua vận may, với ánh sáng le lói từ cuối đường hầm Trung Đông. Đường hầm này còn dài, và có khi trổ ra Đông hải….
Nhân chuyến công du Âu châu đầu tiên của Tổng thống George W. Bush sau khi tái đắc cử, truyền thông báo chí Mỹ cứ xoáy vào việc Bush có hàn gắn được mối quan hệ với Pháp và Đức hay không. Thực ra, chuyện ấy không đáng kể. Có càng hay, không thì cũng đành. Mà cuối cùng thì các nước trong minh ước NATO cũng đồng ý sẽ huấn luyện quân đội Iraq. Một nỗ lực hợp tác tối thiểu. Hôm 23, Thủ tướng Đức còn đồng thanh với Mỹ để tố giác nỗ lực nguyên tử của Iran. Đồng thanh chưa hẳn là đồng lòng nhưng còn hơn không.
Quan hệ Mỹ-Âu là chuyện phụ
Chuyến đi được gọi là để "vá lại hàng rào" giữa các nước, khốn nỗi, hàng rào ấy cách nhau quá xa nên khó hàn gắn và xứ nào đành sửa lại hàng rào xứ ấy thôi. Nghĩa là chả ai chịu nhường ai. Chỉ vì vấn đề không nằm ở cách hành xử của ba người, Bush, Chirac và Schroeder. Vấn đề nằm ở quyền lợi từng nước và Pháp Đức không muốn Hoa Kỳ là siêu cường độc bá nên hài lòng khi thấy Mỹ tứ bề thọ địch, rồi cùng truyền thông, họ đổ lỗi cho tính ngang ngược của Bush. Chính trị lẽ thường! Và lời đường mật về hai bờ Đại Tây Dương cùng chung lý tưởng tự do dân chủ chỉ là ngoại giao lẽ thường.
Hãy nhìn lại chuyện cũ trước khi nhìn xa hơn vào tương lai.
Ông Bush bị trách cứ là ngang ngược xóa bỏ Nghị định thư Kyoto về nạn nhiệt hóa địa cầu, hủy bỏ Thỏa ước Tài giảm Hỏa tiễn đạn đạo ABM đã ký năm 1972 với Liên xô, không muốn lập Tòa Hình sự Quốc tế có thẩm quyền xét xử tội ác chiến tranh, đơn phương tấn công Iraq và vì vậy vi phạm công pháp quốc tế. Ngần ấy tội đều oan.
Nghị định thư Kyoto thực ra được ký từ cuối năm 1997, thời Tổng thống Bill Clinton mà ông Clinton không dám đưa ra Quốc hội Mỹ phê chuẩn vì bị Thượng viện Mỹ bác bỏ với tỷ lệ 95-0 từ tháng Bảy 1997. Nghị định thư thiếu cơ sở khoa học và gây thiệt hại cho Mỹ trong khi không có thẩm quyền giải quyết những vi phạm hay chậm trễ của các nước đang phát triển như Trung Quốc hay Ấn Độ, Mexico. Trách nhiệm ấy không thuộc chính quyền Bush.
Thỏa ước ABM 1972 được ký kết thời chiến tranh lạnh với Liên xô, nay Liên xô không còn mà Hoa Kỳ lại có thể bị tấn công bởi những kẻ thù mới và chính quyền Bush không muốn bị bó tay. Khi Mỹ xóa bỏ Thỏa ước, Liên bang Nga của Tổng thống Vladimir Putin đã đồng ý, ngược với dự đoán hay báo động của Liên hiệp Âu châu và giới ngoại giao "lão thành" - vì bị lão hóa - của Hoa Kỳ.
Việc Âu châu muốn lập Tòa án Hình sự đã gặp trở ngại ngay thời Bill Clinton nên dù ký kết từ tháng Sáu 1998, Clinton không dám trình Quốc hội phê chuẩn. Lý do: bất cứ một nhóm chống Mỹ nào cũng có thể truy tố binh lính hay sĩ quan Mỹ về "tội ác chiến tranh", với sự biểu đồng tình hay im lặng của các nước khác. Gần đây, một nhóm thân cộng và phản chiến Mỹ viện dẫn tòa án đó để đòi truy tố Tổng trưởng Quốc phòng Donald Rumsfeld tại Âu châu, khiến ông phải tránh tham dự một hội nghị cấp bộ trưởng của NATO cho tới khi việc truy tố ấy bị tòa án Bỉ hủy bỏ!
Còn vụ Iraq, ngày nay mọi người đều rõ là sau 17 Nghị quyết của Liên hiệp quốc, thì Pháp, Đức và Nga chống việc Mỹ tấn công Iraq vì chính quyền ba xứ đó có quá nhiều liên hệ về quyền lợi với chế độ Saddam Hussein. Quyền lợi cả!
Quan hệ Mỹ-Nga-Tầu là chuyện chính
Ngược lại, truyền thông Mỹ có lẽ không đánh giá đúng hai tín hiệu ông Bush bật lên từ Âu châu.
Một là Tổng thống Vladimir Putin phải đẩy mạnh việc dân chủ hóa Liên bang Nga, hai là Liên hiệp Âu châu không nên bãi bỏ lệnh cấm vận võ khí với Trung Quốc vì sẽ làm lệch tương quan lực lượng trên eo biển Đài Loan. Tổng thống Mỹ kê nỏ lên vai Âu châu phóng hai mũi tên qua Liên bang Nga và Trung Quốc. Quan hệ giữa Hoa Kỳ, Liên bang Nga và Trung Quốc mới là chuyện lớn.
Hai ngày trước khi vào thượng đỉnh với Tổng thống Nga, ông Bush lên giọng thách thức Putin trong khi một số sĩ quan cao cấp trong quân đội Nga - Hội đồng các Sĩ quan Tối cao - bắt đầu phản đối Tổng thống làm Liên bang Nga bị suy yếu. Từ khi Liên xô tan rã, Hoa Kỳ muốn lèo lái việc dân chủ hóa tại Nga, để Liên bang Nga trở thành một nước dân chủ Âu châu, trong khi Putin lại không muốn là một cường quốc hạng nhì, với thế lực suy yếu dần và trở thành một đồng minh hạng nhì, một bánh xe thứ năm của Mỹ.
Sau khi Ukraine có lãnh đạo mới và trở thành một xứ dân chủ thân Tây phương, một hội viên tương lai của Liên hiệp Âu châu và Minh ước NATO, Liên bang Nga thấy ra sự suy sụp của mình, và Tổng thống Putin có khi bị lật và chấm dứt nhiệm kỳ trước thời hạn 2008. Nỗi lo âu ấy dẫn đến việc Putin muốn yểm trợ Syria và Iran đồng thời tìm cách liên kết với Trung Quốc để trở thành đối tác đáng nể hơn của Hoa Kỳ.
Chúng ta đang trở lại trận thế tay ba, giữa Nga, Tầu và Mỹ. Lần này, có sự cổ võ ngầm của Pháp và Đức để chấm dứt thế độc bá của Mỹ.
Chuyến công du Âu châu của ông Bush vì vậy đáng chú ý nhất ở cuộc thượng đỉnh Nga-Mỹ tại thủ đô của Cộng hòa Slovakia, vào ngày Thứ Năm 24, chứ không ở những cố gắng hòa giải Mỹ-Âu như truyền thông Mỹ đã quá chú trọng.
Còn lại, tình hình Iraq và hồ sơ Trung Đông"
Ánh sáng cuối đường hầm"
Cách Âu châu và Trung Đông rất xa, hôm 23, Thủ tướng Úc quyết định sẽ đưa thêm quân vào bảo vệ các kỹ sư Nhật đang giúp chính quyền lâm thời Iraq. Nhật và Úc là hai đồng minh chiến lược của Hoa Kỳ tại Á châu, và cả hai đều sốt sắng yểm trợ Liên quân do Hoa Kỳ lãnh đạo ổn định tình hình Iraq sau khi đã khắng khít hợp tác để cứu trợ nạn nhân sóng thần Á châu và gìn giữ trật tự cho Indonesia.

Nhìn xa hơn thế, liên minh tay ba này còn nhằm vào việc ngăn chặn đà bành trướng của Trung Quốc xuống vùng Đông hải.
Hoa Kỳ đang trở về mục tiêu chiến lược ban đầu của chính quyền Bush, đó là tạo điều kiện cho một sự chuyển hóa bình thường tại Hoa lục và ngăn ngừa những dự tính phiêu lưu của Bắc Kinh. Nghĩa là cả Liên bang Nga và Trung Quốc đều thấy như bị Hoa Kỳ kiềm chế và không thể tiếp tục đường lối cai trị tập quyền hay độc đoán của mình ("với màu sắc Trung Hoa" theo lối nói của Bắc Kinh; hoặc "phù hợp với tập quán và lịch sử Nga" theo lối nói của Putin). Chính quyền Bush sở dĩ quay về những mục tiêu chiến lược ban đầu vì tin rằng mối nguy khủng bố Hồi giáo đã bị đẩy lui"
Trả lời câu hỏi đó, người ta thấy nhiều tin rất lạ.
Hai nước Hồi giáo trong vùng Cận Đông là Jordan và Egypt chuẩn bị gửi Đại sứ qua Israel để nối lại quan hệ bị đứt đoạn vì xung đột giữa dân Palestine và Do Thái. Trên đà thắng lợi, chính quyền Tel Aviv của Thủ tướng Ariel Sharon còn tiết lộ kế hoạch vận động bình thường hóa ngoại giao với 10 nước Hồi giáo khác. Tại Palestine, Yasser Arafat đã ra người thiên cổ, lãnh tụ mới - do dân chúng bầu lên - đã đặt được nền móng đối thoại và hưu chiến với Tel Aviv. Ánh sáng nay đã le lói tại cuối đường hầm Palestine. Tổng thống Bush hết bị Âu châu và các nước Hồi giáo trách cứ là không muốn giải quyết hồ sơ Palestine. Ông còn yêu cầu Israel phải để cho một quốc gia Palestine hình thành, với biên giới liền lạc trên vùng Tây ngạn sông Jordan. Vấn đề còn lại là hai lực lượng võ trang Palestine là Hamas và Fatah sẽ xử lý với tình huống mới - và với nhau - như thế nào.
Tại Lebanon, vụ cựu Thủ tướng Rafik al-Hariri bị ám sát khiến dư luận chú ý đến vai trò mờ ám của Syria. Syria có tham vọng tại Lebanon, có quân đội đang chiếm đóng xứ này với một chính quyền bù nhìn. Tại Lebanon còn có tổ chức khủng bố Hồi giáo Hezbollah thuộc sắc tộc Shia do Iran tài trợ và yểm trợ. Một giả thuyết được nêu lên là chính Iran đã sai Hezbollah ám sát al-Hariri nhằm giải trừ một nguy cơ cho Syria vì ông al-Hariri trù tính vận động một giải pháp chính trị cho Lebanon thoát khỏi sự chi phối của Syria.
Việc al-Hariri bị ám sát gây tác dụng ngược: nó phơi bày sự cấu kết của Syria với Iran, là điều chính Tehran xác nhận ngay sau đó; nó khiến chính quyền Saudi Arabia giật mình vì Iran vừa củng cố được thế lực tại Iraq với một chính quyền đa số của dân Shia vừa liên minh với Syria ở phương Bắc. Truyền thông Mỹ chỉ nói đến cảnh Hoa Kỳ có quá nhiều vấn đề ngổn ngang tại Trung Đông mà không thấy rằng đấy là loại vấn đề sinh tử cho các nước trong khu vực. Và nước nào cũng cần Mỹ.
Về chuyện Iraq, hôm 21, tuần báo Time tiết lộ là Mỹ có tiếp xúc mật với các lãnh tụ Sunni nhằm chấm dứt các vụ nổi loạn trong vùng tam giác Sunni. Đây không là phác giác mới vì từ 2003, Mỹ đã muốn vận động giới lãnh đạo tôn giáo của tộc Sunni là nên hợp tác với chính quyền Iraq lâm thời thay vì tiếp tay nổi loạn cùng quân khủng bố ngoại nhập ngụy danh Thánh chiến.
Các lãnh tụ Sunni thù Mỹ vì chống lại việc Liên quân xoá bỏ vai trò của đảng Baath - đa số là người Sunni - của Saddam Hussein, vì nghĩ rằng Mỹ thiên vị với dân Shia và giúp cho Iran khống chế Iraq qua các lực lượng Shiite và vì tin rằng một vụ tổng nổi dậy khiến Bush phải tháo chạy do áp lực của chính giới Mỹ bên đảng Dân chủ.
Giờ đây, Bush đã tái đắc cử vẻ vang, Mỹ không rút quân nhưng lại cài chốt để dân Shia không thể toàn quyền định đoạt về tương lai Iraq (do tỷ lệ đa số hai phần ba của Quốc hội Lâm thời vừa được bầu lên) và còn lên giọng gay gắt với Iran. Biến chuyển ấy khiến các lãnh tụ Sunni phải tính lại về lẽ lợi hại nên Mỹ có tiếp xúc để thuyết phục thì cũng là sự thường. Chính quyền Bush không làm gì thì mới là chuyện lạ, là sai lầm.
Sau cùng, người ta còn chú ý đến một sự lạ khác là bốn lãnh tụ Thượng viện Mỹ - từ John McCain bên Cộng hòa đến các nhân vật Dân chủ - đều lên tiếng khi thăm viếng Kabul hôm 22 là vì an ninh chiến lược, Hoa Kỳ phải duy trì các căn cứ quân sự một cách vĩnh viễn tại Afghanistan, tức là trong vùng xương sống của Trung Á tiếp giáp với Nga và Trung Quốc! Đây là quan điểm lưỡng đảng, không phải của phe thủ cựu trong bộ Quốc phòng của Bush! Mà Afghanistan là hậu cứ cuối cùng của al-Qaeda….
Đã vậy, hôm 20 vừa qua, nhân vật số hai của al-Qaeda, Ayman al-Zawahiri, lại vừa công bố một băng hình với giọng điệu khác thường. Sau khi hăm dọa Mỹ như mọi khi - mà chẳng làm nên cơm cháo gì - và sau khi hùng hồn khích động đặc công khủng bố, al-Qaeda có vẻ như kêu gọi Hoa Kỳ phải thương thảo với mình. Chứ các chế độ Hồi giáo khác không bảo đảm được an ninh cho Mỹ.
Tức là al-Qaeda đang thuyết phục Mỹ rằng mình mới là đối tác đáng kể.
Từ bạo động khủng bố, al-Qaeda đang chuyển dần qua trận tuyến ngoại giao chính trị, là điều đã thấy manh nha trong thông điệp của Osama bin Laden vào tháng 10 năm 2004 và trong lời hiệu triệu của al-Zawahiri ngay sau cuộc bầu cử tại Hoa Kỳ. Chúng ta không lạc quan cho rằng al-Qaeda đã bị bẻ răng rút nọc, nhưng rõ ràng là tổ chức khủng bố này không là ưu tiên của chính quyền Bush nữa. Trong bài diễn văn về Tình hình Liên bang, ông Bush không hề nhắc tới vấn đề này và chỉ nói đến phát huy dân chủ toàn cầu.
Tổng kết lại, sau cuộc bầu cử, ông Bush đã chiếm lại thế chủ động và tình hình an ninh đang có cải thiện, khiến ông mạnh dạn tiến tới những mục tiêu rộng lớn và lâu dài hơn. Ánh sáng quả là đã le lói ở cuối đường hầm. Đường hầm này hơi dài, nhưng ông Bush đang trổ ra Đông hải và đấy mới là điều đáng chú ý.
Nhất là cho Hà Nội và người Việt Nam, khi nhìn thấy bóng rợp đầy ngột ngạt của Bắc Kinh.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.