Hôm nay,  

Quá Trễ Và Chưa Đủ

10/09/200500:00:00(Xem: 5826)
- Báo Nhân Dân, cơ quan chính thức của Đảng Cộng Sản Việt Nam, số ra ngày 29-8-2005 có đăng bài "Đại đoàn kết dân tộc, cội nguồn sức mạnh của chúng ta", trong đó ông Kiệt viết "đất nước không là của riêng một đảng nào" và kêu gọi "ngồi lại với nhau" để thực hiện "hòa hợp dân tộc". Ông Kiệt cũng viết là những người thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây cũng là những người tốt và lấy làm tiếc về chính sách tàn nhẫn đối với họ, cũng như chính sách cải tạo tư sản.
Khoảng cách giữa những người dân chủ trong và ngoài nước, và giữa người Việt trong và ngoài nước nói chung, có thể nhận thấy qua phản ứng về bài báo của ông Võ Văn Kiệt. Đối với người trong nước, bài báo của ông Kiệt là một biến cố đặc biệt, đối với người ở nước ngoài nó chỉ là một bước tiến khiêm nhường. Cả hai bên đều có lý.
Nhận định một cách khách quan, ông Võ Văn Kiệt chỉ là một cấp lãnh đạo cộng sản đã về hưu, và không còn quyền thế như ông Trần Độ, hơn nữa đã nói lên quá muộn những gì ông Trần Độ đã nói từ lâu và nói mạnh hơn nhiều. Ông Kiệt cũng thua xa ông Trần Xuân Bách, ông đã chỉ lên tiếng một cách thận trọng về độc quyền chính trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam ("đất nước không là của riêng một đảng nào"), ông không dám thẳng thắn kêu gọi dân chủ đa nguyên như các ông Trần Xuân Bách và Trần Độ. Riêng ông Trần Xuân Bách còn dám lên tiếng tán thành dân chủ đa nguyên 14 năm về trước, ngay vào lúc ông được đề bạt làm tổng bí thư đảng cộng sản, để rồi bị cách chức khỏi của bộ chính trị lẫn ban bí thư và ban chấp hành trung ương đảng. Thêm vào đó, bài báo của ông Kiệt được viết trong một bối cảnh chính trị hổn độn, tranh chấp trong nội bộ đảng cộng sản ngày càng căng thẳng, kỷ luật nội bộ đang suy yếu. Không hiểu đây là có phải những suy nghĩ thật lòng của ông Kiệt hay không " Dư luận có quyền đặt câu hỏi vì tất cả những điều ông viết hoàn toàn mâu thuẫn với những gì ông đã làm trước đây, khi còn cầm quyền.
Điểm đáng chú ý là bài báo của ông Kiệt đã được đăng trên tờ Nhân Dân, thuộc quyền kiểm soát trực tiếp ông Nguyễn Khoa Điềm, một người thuộc phe Lê Đức Anh. Ông Kiệt, kể từ khi thất thế trước Lê Đức Anh sau đại hội 8, đã hầu như bị cấm cửa trên báo Nhân Dân. Việc báo Nhân Dân đăng bài của ông có thể chứng tỏ phe Lê Đức Anh không còn kiểm soát được bộ máy tuyên truyền của đảng nữa. Sự kiện này có nghĩa là những tranh chấp nội bộ đảng sẽ được bộc lộ một cách công khai trước dư luận trong những ngày sắp tới, và tất cả đều có thể xảy ra.
Ông Võ Văn Kiệt, qua nội dung bài báo nói trên, chỉ đã phát biểu quá trễ những suy nghĩ đáng lẽ phải có từ lâu, ông đã nói chưa hoàn toàn đúng và chắc chắn là chưa đủ.
Ông Kiệt vẫn chỉ nói tới "hòa hợp dân tộc", một khẩu hiệu đã cũ rích của chính Đảng Cộng Sản Việt Nam. Hòa hợp dân tộc chỉ có nghĩa là đoàn kết dân tộc, như chính ông Kiệt cũng nhìn nhận ngay trong bài báo này. Nhưng làm sao có thể có đoàn kết dân tộc nếu trước đó không có hòa giải, sau những sai lầm và đổ vỡ quá lớn mà toàn dân đã chịu đựng, đã là nạn nhân, đặc biệt là những người đã sống dưới chế độ miền Nam trước đây"

Ông Kiệt phải là người biết rõ điểm này. Sau ngày 30-4-1975, ông đã là nhân vật cầm đầu miền Nam Việt Nam. Ông đã có vai trò quan trọng trong chính sách hạ nhục tập thể và bỏ tù hàng loạt. Kế tiếp là những vụ đổi tiền mà thực chất chỉ là cướp đoạt tài sản của nhân dân miền Nam, bởi vì mỗi gia đình chỉ được đổi 100 đồng. Nhiều người quá đau đớn đã tự tử. Rồi những đợt cải tạo công thương nghiệp. Chính ông Kiệt đã là người chủ xướng và chỉ huy đợt "vượt biên bán chính thức" trong hai năm 1978 và 1979, trong đó Đảng Cộng Sản Việt Nam hành động như một đảng cướp bắt giữ con tin, buộc dân chúng miền Nam nộp tiền để có thể ra đi thoát vòng kềm tỏa của đảng và nhà nước cộng sản. Tồi tệ nhất là chính quyền cộng sản đã nhẫn tâm chất hàng ngàn người trên những con thuyền ọp ẹp và không cho họ một vũ khí nào để tự vệ trước bọn cướp biển. Hàng trăm ngàn người đã là nạn nhân của bọn cướp biển. Rất nhiều người đã phải chứng kiến cảnh vợ và con gái mình bị hãm hiếp. Những vết thương này khó có thể hàn gắn, ngay cả với một cố gắng hòa giải quả quyết và thực tình. Tuy vậy Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn chưa có một lời xin lỗi.
Cá nhân ông Kiệt càng có lý do để xin lỗi. Ngay sau khi chính quyền Việt Nam Cộng Hòa bị đánh gục và ông Kiệt trở thành một thứ toàn quyền của Hà Nội tại miền Nam, ông đã cho thủ hạ thành lập các đảng chống đối cuội, như Việt Nam Phục Quốc, để gài bẫy bắt các thanh niên có ý đồ chống đối. Dù biết rằng họ chỉ là nạn nhân sa bẫy của chính ông gài ra, ông Kiệt đã không ngần ngại đem xử bắn rất nhiều người.
Một việc làm vô đạo khác của chính ông Kiệt là đã cho đập phá nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi ở trung tâm Sài Gòn. Mục đích chỉ nhỏ mọn là muốn chiếm một mảnh đất khoảng một héc ta. Ban đêm ông để cho bọn côn đồ vào nghĩa trang đập phá, đào mồ để kiếm vàng. Thân nhân những người quá cố đành phải dời mồ, một số thi hài của những ngôi mồ không có thân nhân tại Việt Nam bị "xử lý", nghĩa là vứt đi. Vết thương này cũng khó hàn gắn và cá nhân ông Kiệt phải chịu trách nhiệm, vì đây không phải là bộ chính trị hay ban chấp hành trung ương đảng lấy quyết định này, mà chính là ông Kiệt.
Ngoài ra, mọi người cũng không quên là là ông Kiệt là người đã ký sắc lệnh 31/CP cho phép công an quản chế tùy tiện bất cứ người nào không cần chứng cớ trong vòng hai năm. Chưa thấy ông Kiệt lên tiếng yêu cầu bỏ sắc lệnh này.
Nếu Đảng Cộng Sản Việt Nam chưa chịu xin lỗi thì ít ra cá nhân ông Kiệt cũng phải xin lỗi vì những hành động không đúng của chính ông.
Sau gần mười năm đã về hưu và đang ở một tuổi khá cao để không còn phải lo ngại một đe dọa đáng kể nào Ông Kiệt đã chỉ phát biểu được một lập trường hơi không phải đạo đối với đảng cộng sản. Dù là quá trễ và chưa đủ, nhưng đây vẫn là một bước tiến trong chiều hướng tốt cần được ghi nhận.
Tại sao các nhà lãnh đạo cộng sản phải chờ đến khi về già, không còn giữ quyền hành trong tay nữa mới nghĩ đến quyền lợi của dân tộc và đất nước "
Người Việt Nam có thể quên và sẵn sàng quên những hận thù, nhưng với điều kiện là phải có sự sòng phẳng.
Nguyễn Sơn Bá (Paris) -- Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.