Hôm nay,  

Thơ Thơ

09/03/200200:00:00(Xem: 5605)
Mừng Xuân Nhâm Ngọ 2002
Thân kính trao về hiền tyœ Đan Phụng "nhã thươœng"

Sáng nay gánh nước rưœa nhà
Vợ chê rưœa ẩu rầy ba chục lần
Giật mình muốn hoœi anh Tân
Chị Nhâm vui tiếp năm vần là xong
*
Trơœ về từ một cõi huyền không
Tiếng vó êm như khúc nhạc lòng
Nương cánh mai vàng thơm vạn neœo
Ước vườn thơ thắm trổ muôn bông
Nhà Lan quế hội thêm an thịnh
Chữ Phúc trời ban mãi đượm nồng
Đúng hẹn, gặp nhau là toại ýV
ì xuân mã đáo phaœi thành công.

Liễu Thuận Khanh - Sàigòn

*
Nhâm Ngọ Xuân Này
Họa vận bài "Mừng Xuân Nhâm Ngọ 2002" cuœa thi hữu Liễu Thuận Khanh. Thân mến đáp họa bài thơ trên trong niềm vui thơ và nỗi nhớ cố hương.

Thấy xuân chợt đến trước nhà
Người thơ đon đaœ mời ba bốn lần
Xuân rằng vừa tiễn chàng Tân
Đón Nhâm caœm hứng mấy vần mới xong
*
Vó ngựa dồn vang một cõi không
Rộn ràng như trỗi nhịp tơ lòng
Reo vui nhạc gió tràn thiên lý
Tươi thắm vườn xuân nơœ vạn bông
Ước caœnh đất trời luôn khơœi sắc
Mong tình nhân ái mãi chan nồng
Thi nhân mặc khách mừng tao ngộ
Mã đáo văn đàn lập chiến công.

Đan Phụng

*
Nếu Không Có Đàn Bà

Nếu Trời sinh ra không có đàn ba
øThì cuộc đời này trơœ thành vô nghĩa
Hoang vắng đìu hiu còn hơn nghĩa địa
Đức Phật buồn mà Chúa cũng chẳng vui.

Nếu Trời sinh ra không có đàn ba
øChuyện cưœa chuyện nhà bê tha lạnh lẽo
Lấy ai làm nên những điều khéo léo
Bọn đàn ông chắc tàn héo caœ thôi.

Nếu Trời sinh ra không có đàn bà
Hết caœ muôn hoa chẳng bù đắp được
Vắng bóng giai nhân dịu dàng tha thướt
Lấy ai mà mong sánh bước chung đôi.

Nếu Trời sinh ra không có đàn bà
Quaœ đất này thành lạnh lùng trống traœi
Đời mà không có aœnh hình con gái
Thì còn gì chuyện tình ái mộng mơ.

Nếu Trời sinh ra không có đàn bà
Nghĩa là thiếu nguồn thơ cho thi sĩ
Ai để chuyện trò tâm đầu hợp ý
Và ai làm tri kyœ cuœa tình quân.

Nếu Trời sinh ra không có đàn bà
Khác chi con đò bơ vơ ông lái
Đứng bên ni bờ khẩn cầu van vái
Khấn lạy Trời khách qua lại đông vui.

Nếu Trời sinh ra không có đàn bà
Thì đời như một ngôi chùa trên núi


Bao nam nhi chốn bụi trần thui thuœi
Suốt đêm ngày chịu lầm lũi nổi trôi.

Ôi nếu Trời chỉ sinh ra đàn ông
Đời sẽ buồn hơn đêm không sao mọc
Đâu thiếu nữ ngồi buông dài mái tóc
Để ngắm nhìn dáng ngọc ngà dễ thương.

Nhân sinh vạn vật đaœo lộn nghịch thường
Nếu Trời không sinh ra đàn bà nữa
Cánh đàn ông mất đi người nương tựa
Nguy khốn hơn thuyền lật giữa biển khơi

Vỹ Dạ

*
Chuyện Chúng Mình

Ôi vì sao
Ôi tiên nữ
Đêm này anh đã chiêm bao
Thấy em cầm một nhánh đào tặng anh
Ôi người yêu
Ôi suối mát
Bên em suốt caœ buổi chiều
Lòng anh mãn nguyện rất nhiều em ơi!
Ôi má hồng
Ôi suối tóc
Bây giờ thuyền hết trống không
Nhờ em ưng chịu sang sông cùng thuyền.
Ôi nguồn thơ
Ôi tuyệt diễm
Yêu em không kể bến bờ
Bao lâu anh vẫn xin chờ đợi nhau.
Ôi ngọt ngào
Ôi âu yếm
Nhớ em hình bóng ngọc ngà
Nhớ em những lúc thiết tha vô cùng
Cơ trời mơœ hội sống chung
Thương em thương caœ nghìn trùng em ơi!
Ôi nụ cười
Ôi ánh mắt
Làm anh đắm đuối đam mê
Làm anh quyết định duyên thề trăm năm
Chao ôi! Đẹp tựa trăng rằm
Làm anh mơ mộng xa xăm caœ ngày
Tương tư mấy buổi chiều nay
Có thương, có nhớ mới hay ái tình
Đời anh sắp tới quang vinh
Lòng anh vui "chuyện chúng mình" em ơi!

Phạm Tình Thơ

*
Trăng Rằm Thượng Ngươn
Để nhớ những mùa trăng tháng Giêng

Mười lăm trăng sáng Thượng Ngươn
Mọi người trông đợi ban ơn từ Trời
Khói hương đèn sáp chập chờn
Câu kinh tiếng mõ vang lên bên hè
Phướng bay gió lộng tứ bề
Em tôi khấn nguyện lời thề thuœy chung
Đất trời độ lượng bao dung
Xuân mang lộc tốt về trên quê mình
Mua chim mẹ thaœ phóng sinh
Nguyện cầu đất nước thanh bình yên vui
Em thơ còn có nụ cười
Sân chùa lễ hội người người hân hoan
Đì đùng pháo nổ âm vang
Địa lân cùng múa trăng vàng trên cao
Thoáng mùi cây trái ngọt ngào
Thơm mùi nhang khói quyện vào trời xuân
Cho người thiếu nữ bâng khuâng
Điểm trang áo lụa đội khăn lên chùa
Xin xăm một queœ như đùa
Ông Tơ bà Nguyệt đầu mùa se duyên
May ra gặp được người hiền
Sống đời hạnh phúc nơi miền thôn trang
Một ngày nước mất nhà tan
Ngày con vâng lệnh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Thành phố Westminster địa chỉ 8200 Westminster Blvd, Westminster, Nam California, vào lúc 1 giờ chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019, Đảng Tân Đại Việt đã long trọng tổ chức lễ kỷ niệm 55 năm ngày thành lập đảng, nhân dịp nầy một buổi Hội thảo chính trị chuyên đe về: “Bá Linh- Hồng Kông-Việt Nam đã được tổ chức, với sự tham dự của các chính đảng
Dân Biểu Liên Bang Lou Correa và Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal cùng với Thành Phố Garden Grove sẽ tổ chức buổi lễ thượng kỳ nhân Ngày Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ vào thời gian như sau:
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hay tin con Tina T mở tiệm ở trung tâm thương maị (shopping) đối điện làm cho chị Julie N tức giận: “Đồ phản phúc, đồ ăn cháo đá bát… “
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Mới đó mà đã 37 năm, tính từ khi chúng tôi vượt biển, vượt biên giới hải phận Việt Nam sang Hồng Kông, rồi tới Phi Luật Tân và đến Hoa Kỳ năm 1982.
Cái chết là nỗi sợ lớn nhất trong mọi nỗi sợ của con người. Tuy nhiên, có những người đã gắng vượt qua nỗi sợ, đi cạnh thần chết… để được Sống. Và, cũng có rất nhiều người, vì sợ đã chọn một cuộc sống… như đã Chết.
Tại Thủ đô tị nạn Little Saigon miền Nam California ngày 27 tháng 10/2019, đông đảo Người Việt từ khắp lục địa Bắc Châu Mỹ đã tham dự Đại Hội tôn vinh Chữ Nuớc Ta & vinh danh QLVNCH, tại Hội trường GYMNASIUM 2250 ghế, thành phố Westminster .
Với một lời nguyền: “Thà chết trong thùng xe tải lạnh nơi xứ đang giẫy chết; chứ nhất định không ở lại chịu sống đời ‘Hạnh phúc, Tự lo Độc lập’ trong thiên đường cộng sản.”
Chùa này nằm trên đỉnh núi lửa Asama của Nhật Bản, thờ Đức Quan Thế Âm Bồ Tát để tưởng niệm các nạn nhân chết trong trận núi lửa Asama bùng nổ năm 1783.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.