Hôm nay,  

Bán Máu Mua Thuốc Cho Con

06/05/200000:00:00(Xem: 7065)
Bạn,
Cách đây hơn một năm, chúng tôi có kể cho bạn nghe câu chuyện về một bà mẹ đã bán máu để có thêm tiền đóng học phí cho cô con gái học ở đại học. Bà mẹ có tấm lòng thương con vô bờ đó là một trong hàng triệu bà mẹ khốn khó tại Việt Nam ngày nay. Và trong lá thư kỳ này, chúng tôi muốn kể với bạn chuyện một bà mẹ ở ngoại thành Sài Gòn, trong 8 năm liền, đã bán máu để có tiền mua thuốc chữa bệnh cho con. Một tháng 2 lần bán máu, và trong 96 tháng ròng rã, bà đã bán máu hơn 190 lần.

Người mẹ mà chữ nghĩa không nói hết được sự hy sinh vô bờ đó, tên là Nguyễn Thị Nga, một phụ nữ trung niên, ở ấp Cây Sộp, xã Tân An Hội, huyện Củ Chi, ngoại thành Sài Gòn. Gia đình người mẹ này là một trong mười gia đình có mức sống nghèo khó nhất trong ấp: chồng mất sớm khi bà mới sinh đứa con thứ hai được vài tháng. Nhà không có ruộng nên từ đó, bà Nga rất vất vả trong mưu sinh, hết đi làm mướn cho bà con lối xóm lại chẻ lạt đan liếp nuôi hai con thơ. Vào một buổi trưa tháng 4, một nữ phóng viên báo Phụ Nữ đã đến nhà người mẹ khốn khó này và ghi lại tình cảnh của mẹ con bà Nga qua đoạn ký sự dưới đây.

Khi chúng (phóng viên) có mặt tại nhà chị thì cháu bé đi học chưa về, còn chị Nga và cô con gái lớn tên là Dương Kim Châu, sinh năm 1982, chỉ được học hết lớp 4 đã phải nghỉ để ở nhà phụ mẹ lo mưu sinh, thì đang miệt mài ngồi đan liếp trong căn nhà tranh đã đến thời dột nát.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cháu Châu là một cô gái 18 tuổi hoàn toàn bình thường với thân hình khỏe mạnh, khuôn mặt sáng sủa, dễ thương. Nhưng khi được hỏi thăm về hoàn cảnh thì chị Nga vừa khóc vừa cho biết, cháu Châu bị viêm tai từ lúc 4-5 tuổi, cho tới nay đã được 13-14 năm. Mãi đến đầu năm 1992, vì thấy tai con thường xuyên chảy mủ và hầu như lúc nào cháu cũng nhức đầu, chị mới vay mượn ít tiền đưa con vào bệnh viện khám. Bác sĩ cho biết cháu bị viêm tai giữa nên cần phải mỗ càng sớm càng tốt, còn nếu không thì cũng phải thường xuyên uống thuốc, kẻo mũ chạy lên não, sẽ rất nguy hiểm.

Một thân một mình phải nuôi hai con nhỏ, chạy ăn từng ngày đã khó khăn, hai mẹ con chỉ đan liếp mỗi ngày cố lắm cũng chỉ được hơn 10 ngàn đồng, chị biết tìm đâu ra tiền mổ tai cho con " Thế là từ đó để có tiền mua thuốc cho con, mỗi tháng chị phải lên thành phố bán máu 2 lần, mỗi lần được 100 ngàn đồng (khoảng 7 đô), sau khi trừ tiền xe và ăn bồi dưỡng bắt buộc tại chỗ. Thế nhưng, tiền mua một toa thuốc uống trong 4 ngày cho cháu Châu đã mất hơn 200 ngàn, theo như 4-5 toa thuốc mà chị Nga cho chúng tôi xem cùng với một toa chị mới mua ngày hôm trước. Người mẹ ấy nghẹn ngào nói: Mỗi tháng đi bán máu hai lần cũng chỉ đủ tiền mua cho cháu một toa thuốc. Vì thế, mỗi ngày ba mẹ con lại nhín ăn một chút để mỗi tháng có tiền mua thêm một toa thuốc nữa cho cháu.

Bạn,
Theo bài viết của báo Phụ Nữ, sau hơn 8 năm liên tục bán máu lại không được bồi dưỡng sức khỏe hàng ngày, sức khỏe của chị bị suy sụp, da chị đã bắt đầu đen lại. Trong lần đến thăm gần đây, một vị bác sĩ, phó giám đốc thường trực Quỹ Từ thiện Sài Gòn, nói với bà Nga: Chị cần ngưng ngay việc bán máu, vì nếu không sẽ hại cho sức khỏe, cho tủy sống của chị. Vị bác sĩ này đã cùng anh chị em trong đoàn góp được 500 ngàn để giúp bà Nga ngưng bán máu trong 2 tháng tới. Khi nói về chuyện mổ tai gấp cho cháu Châu, bà Nga cho biết phải mất khoảng 6-7 triệu đồng, vượt quá sức bà. Và sau đó là dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy của người mẹ đã 8 năm liền bán máu để cứu con...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.