Hôm nay,  

Trang Thơ - Phần I

09/09/200000:00:00(Xem: 4824)
Thu về trên đất khách

Bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông
Cỏ cây Cúc, Trúc, Mai, Thông héo-gầy.

Xuân về chiến-sự nổ tung thây!...(*)
Lạc-mẹ con-thơ mắt-lệ-đầy!...
Lửa-đạn ngất-trời!...Người-giám-hộ!

Vườn-không, nhà-trống!...Lọ cao bây!

Cuộc-đời sương tuyết từ-đây!...
Minh quân, Thát-Đát xéo-giày "Nước non"!...

Hè Thương, Nắng Hạ quái chiều-hôm!
Trụ, Kiệt, buôn-dân, bọn cáo chồn!(**)
Nghiệt-ngã, Gian-tham dàn cảnh bước!...
Mưa-Nguồn, Bão-Tố Nước màu son!...

Nhân-quần Thao-Thức héo-hon!...
Mây-sầu, gió-thảm lối mòn Phương-Tây!(***)

Thu về hiu quạnh lạnh lùng thay!(****)
Đất khách thương ai nấy đọa đầy!...
Nhớ Tháng-Tư-Đen rầy chén Nước!
Ngậm ngùi thế-cuộc trắng hai tay!...

Bao năm chuyên-chế cối-chày!...
Hắt-hiu "Xã-Hội" những ngày đớn-đau!...

Đông-sang vượt-biển khắp năm-châu!...
Khắc-khoải phiêu-lưu giữa địa-cầu!
Sóng-gió khôn cùng "Giời-Biển" đấy!...
Mênh-mông Trời-Nước thấy gì đâu"...

Quê-hương xương trắng dãi dầu!...
Chân-trời góc bể một màu xanh xanh...

Phong trào nhịp-khúc Rước-Đèn tranh
Tháng tám Trung-Thu đến được dành
Sắm Tết-Nhi-Đồng tương trợ Trẻ...
Chung vui Đèn-Rước... Dưới trăng thanh.

Nơi đây cảnh đó lưu danh,
Gió đưa khóm-trúc tròng-trành trước sân.

Mai, Đào vào Úc cũng dừng chân
Cố sự buồn chưa lớp bụi trần"...
Đất-lạ Thu-về; Dân chẳng nhắc,
Đợi-Thu Tháng-tám Chốn-Quê phân.

Tưởng vào "Bụng-Cá" chiếc thân!
Số còn nặng-nợ; Trả-dần, Cổ-Kim.
Lỡ làng thân phận nổi chìm,
Trăng Thu ảm đạm ngắm nhìn đìu hiu!...
Bốn phương đâu cũng cơm-niêu!
Ngậm-hờn Cố-quận, những điều gian truân!...
Nổi trôi vô định tấm thân!...
Sụt-sùi Thu lại mỗi lần càng cao!

Ỵtacgia = Hà Sơn Linh

(*)Tết Mậu Thân 68: họ Hồ "chúc Tết" là mật lệnh nổ súng.
(**)a:Vua Trụ nhà Hạ,b: Vua Kiệt nhà Thương;c: Cộng sản VN
(***)Tệ hại hơn đường lối cai trị thời Pháp thuộc: lời Trần Độ.
(****)Tai họa cho dân tộc VN "vì cách mạng mùa thu năm 1945".

*
Điện thăm...

Mến tặng bạn Thế Nhân

Đã bảy tám lần ta điện sang,
Chuông reo nhiều lượt réo vang vang.
Ta tưởng ta lầm ta điện lại,
Không người nhận điện thấy ngỡ ngàng.

Hay chốn quê nhà đã thu sang,
Người về bên ấy đón đò ngang.
Đón tà áo tím ngày xưa ấy.
Sao chẳng cho hay đi vội vàng.

Tối nay thứ bảy lại điện sang,
Chuông réo liên hồi chuông réo vang.
Cứ mặc chuông reo rồi điện ngắt,
Đi đâu kín tiếng thế bạn vàng.

Nhiều lần nhớ bạn ta điện sang,
Chỉ nghe chuông điện nó réo vang.
Hay là về đón người qua đó.
Dạ những hồ nghi đoán miên man.

Ỵtacgia = Anh Mười

*

Đến những ngày xưa

Đến cổng trường xưa
Em nhặt giùm anh chiếc lá,
Chiếc lá vàng ta chợt nhớ mùa thu
Tình ta còn mãi đôi bờ
Chiều hiu hắt nhẹ chẳng ngờ mắt cay.

Đến cổng trường xưa,
Bạn đốt giùm ta điếu thuốc
Khói xoay tròn ta bỗng thấy bâng khuâng
Bao năm chân bước phiêu bồng
Một ngày túy lúy-thương thân rã rời.

Đến rừng xưa
Khóc người từ trận tuyến
Sốt vỡ òa-lạnh thép súng trên tay
Buồn câm nín, hành trang xưa lưu luyến
Quẩn quanh đây-tủi nhục vơi đầy
Chí hùng cao ngút ngàn cây
Trăm năm dạo khúc vơi đầy khí thiêng
Hồn bạn cũ anh linh muôn thuở
Vẫn hào hùng rạng rỡ nghìn năm
Ta vẫn nhớ cánh hoa dù rộn nở
Bước chân đêm và nấm đất anh nằm.

Một đôi lần ghé thăm Tăng Nhơn Phú
Mắt dõi tìm bạn cũ những ngày xưa
Đêm náo nhiệt quanh bờ rào căn cứ
Phố đông người-ta chợt thấy bơ vơ.

Ỵtacgia = Thy 2000

*

Hôn mê

Rồi tình vỗ cánh bay đi,
Tơ chùng phiếm lạc, còn gì mà vui!
Đắng cay pha lẫn ngọt bùi,
Tình như lốc xoáy dập vùi niềm đau.
Gặp nhau chẳng dám gần nhau,
Ngại ngùng" Sao chẳng một câu hỏi chào!
Tìm nhau tìm ở phương nào"
Em ra cửa Bắc, anh vào cửa Nam.
Gặp nhau chẳng ngỏ lời thăm!
Đêm ngày lặng lẽ, tháng năm bẽ bàng.
Đời như quán vắng bên đàng.
Mưa tuôn thế kỷ, lỡ làng tình ta
Mộng vàng trở giấc Nam Kha!


Gần trong gang tấc mà xa nghìn trùng.
Bên đây băng tuyết lạnh lùng,
Bên kia nâng chén rượu mừng vu quy.

Ỵtacgia = Bích Vân

*

Lô Giang

Ghi lại một lần qua bến Bình Kha 1978

Rừng thiêng in dấu lưu đầy
Gót chân phiêu bạt chốn này
Lô Giang!

Sông xanh
Trăng xuống mơ màng
Cây in bóng ngả
Mây bàng bạc trôi...
Vẳng nghe
Gió thổi lưng trời
Thuyền ai thấp thoáng xa vời bến sông
Mái chèo khua nước
Bềnh bồng
Trăng đưa giọng hát
Trên giòng...
Phù sinh!

Hò ơi
Trăng nước hữu tình
Riêng em
Em vẫn một mình xót xa
Nước non
Vẫn nước non nhà
Quê hương vạn nẻo
Đâu là
Quê hương!
Anh đi
Đi những mười phương
Em về ủ kín sầu thương
Ngàn đời!

Thuyền trôi
Lờ lững thuyền trôi
Tay chân xiềng xích ngược xuôi núi rừng
Vời trông khuất nẻo non sông
Mộng xưa tan tác trên giòng
Lô Giang!

Sông xanh
Trăng xuống mơ màng
Cây in bóng ngả
Mây bàng bạc trôi...

Phan Tuấn Sơn

*

Mộng ảo và sự thật

Ta bước chân, bên lề đêm khuya lạnh,
Vầng trăng non, tỏa chiếu bóng nhạt mờ,
Thoảng trong mắt sương lạnh, trải giăng tơ.
Gió rì rào, tạo nhạc buồn vô tận.

Một kiếp người, là bấy nhiêu vương vấn,
Mái tóc xanh, bận bịu với yêu đương,
Màu hoa râm, ngụp lặn cảnh đoạn trường.
Khi bạc trắng, ôm niềm đau quá khứ.

Chỉ trẻ thơ, hồn nhiên vô tư lự,
Vừa chào đời, sớm khóc cho cuộc đời,
Chốn dương trần, nào khác một giấc mơ
Mộng và thật, làm sao phân biệt được.

Cõi dương trần, trái ngược niềm mơ ước,
Khi thất bại, tìm mộng để dưỡng thần,
Biết âu lo để khắc phục tu thân.
Chôn thế sự, ru hồn miền viễn xứ.

Đời chỉ đẹp, khi thành công đầy đủ,
Tiền và tình, tràn ngập khắp chung quanh,
Và kèm theo, quyền lực lẫn công danh.
Bao nhiêu người, trời ban ân huệ đó.

Vừa trưởng thành, chen tìm vận số đỏ,
Vấp ngã rồi, mới hiểu kiếp cô đơn,
Chỗ nương dựa, đường duy nhất tủi hờn,
Khi thất thế, ai bạn bè thân thuộc.

Uống đắng cay, biết thế nào rét buốt,
Canh bạc đời, thất bại là trắng tay,
Tình và nghĩa như gió cuốn mây bay,
Âm thầm bước, đếm ngàn sao lấp lánh.

Từ Nguyên

*

Mỹ Thuận ơi, bến phà xưa ai nhớ"

Ai xuôi, ai ngược Hậu Giang,
Qua cầu Mỹ Thuận nhớ chăng bến Phà"

Mỗi lần xe đến chờ qua,
Hành khách lũ lượt vào ra, ra vào.
Lấn chen, chen lấn ồn ào,
Nhìn đâu cũng thấy: người sao là người!
Trên phà đông quá đi thôi!
Tiếng kêu ơi ới, tiếng mời râm ran.
Này rau má, nọ nước sâm,
Nem chay, bánh ít, cam sành, quýt ngon...
Đâu đây văng vẳng tiếng đờn,
Giọng xề đã xuống, nỗi buồn quyện theo.
Song lang hòa nhịp tim yêu,
Cảm "cô bán mía": Khách xiêu lạc hồn.
Trai khôn tìm vợ chợ đông,
Gái ngoan tìm chồng chớ lậm bùa mê!!

Lên bờ ghé quán cà phê,
Kêu tô hủ tiếu, đợi xe qua phà.
Người ta tấp nập bán, mua,
Tụm năm, tụm bảy, gần xa ồn ào.
Người giành, kẻ giựt xôn xao,
Ven đường, hàng hóa vô bao chất đầy...
Quán này, quán nọ trái cây,
Bày ra trước mắt làm ngây ngất người:
Xoài, đu đủ, mít vàng tươi,
Thanh Long đỏ, mận da người trắng xanh
Mận hồng đào cũng đẹp xinh,
Sầu riêng, măng cụt đượm tình biết bao!
Cóc vàng ửng chín ngon sao!
Chua chua, ngọt ngọt vị nào sánh hơn"
Chùm long nhãn tỏa mùi thơm,
Ổi sá lỵ cũng chua, dòn kém đâu!
Kẹo dừa, kẹo chuối chất cao,
Quà Mỹ Thuận vẫn tươi màu địa phương...
Đàng kia là gánh cháo lòng,
Đàng này cơm tấm mặn nồng tình quê.
Người ăn, kẻ uống mê mê,
Kẻ lai rai nhậu la de, tôm càng.
Xâu chim nướng với lửa than,
Mỡ tươm vàng ánh, thơm lừng khỏi chê.
Thịt rùa, thịt rắn, thịt dê.
Món ngon đặc sản ê hề đó đây...

Bến phà Mỹ Thuận xưa nay,
Thủy triều lên, xuống khi đầy, khi vơi.
Bây giờ cầu bắt nhịp rồi,
Biết ai còn nhớ đến người ngày xưa"
Chuyện tình vọng cổ gió đưa,
Hỡi người khách cũ quên chưa bến Phà"
Cầu Mỹ Thuận đã thông qua,
Tình "cô bán mía": duyên xưa lỡ làng!!

Ai xuôi, ai ngược Hậu Giang,
Qua cầu Mỹ Thuận nhớ chăng bến Phà"

Kỳ Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.