Hôm nay,  

Xin Gửi Lời Chúc Lành

12/14/200400:00:00(View: 5266)
Đó là một ngày đặc biệt, một ngày được chọn để thực hiện những ước mơ lớn nhất của nhân loại. Không phải là những gì ồn ào khẩu hiệu, không phải những gì ẫm ĩ ngoài phố... Đó là một ngày được chọn để nói lên tiếng nói thâm sâu nhất trong lòng. Và một số người đã chọn ngày này để nói lên điều họ mong muốn nhất cho cả dân tộc, bất kể mọi giá phải trả, kể cả thân mệnh.

Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền (Universal Declaration of Human Rights) đã được Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc đồng thuận ngày 10-12-1948.

Và 56 năm sau, vào ngày 10-12-2004, nhà văn Phương Nam từ Sài Gòn đã gửi một lá thư cho tất cả các cấp lãnh đạo cao nhất của chính phủ CSVN, để yêu cầu trưng cầu dân ý tòàn quốc về hướng đi tương lai của cả nước: nên chọn chế độ đa đảng hay không"

Nhà văn Phương Nam, cũng là một kinh tế gia trẻ, từng đi du học về, đã chọn đúng ngày ra đời của Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền để đòi hỏi điều mà anh thấy là thiêng liêng nhất của cả nước, bởi vì câu hỏi trưng cầu dân ý kia thực sự có nghĩa là, để hỏi ý toàn dân rằng, “có nên xóa sổ chủ nghĩa cộng sản toàn trị hay không"”

Không phải là anh không biết giá phải trả cho lá thư can đảm này. Anh đã nhiều lần bị công an bắt cóc, và trong nhiều tháng qua, anh đã bị tra vấn nhiều nơi, trên cả những phòng hình cụ kinh dị nhất -- như trong xe thùng cấp cứu -- về các bài viết đòi hỏi dân chủ của anh.

Mặc dù thế giới đã chấp nhận nhân quyền là quyền căn bản của mọi người, là tiêu chí để các chính phủ phải thực hiện cho người dân, nhưng chúng ta đều biết rằng, đều thấy rằng, đêàu chứng kiến rằng các quyền này đang bị vi phạm hầu hết các nơi trên thế giới, và trên toàn bộ đất nước Việt Nam mình.
Bản văn Nhân Quyền được ghi trong 30 điều (30 articles), được xem là bất khả vi phạm, bất khả phủ bác, và được nhìn như là nhu cầu cần thiết cho con người, và nhân quyền này là tổng hợp của tất cả các quyền chính trị, quyền dân sự, quyền truyền thống của các bản hiến pháp quốc gia và của các hệ thống pháp trị -- tất nhiên, tất nhiên là trừ cái gọi là hiến pháp và pháp trị của Cộng Sản Việt Nam.

Thử nhìn một phần để đối chiếu, từ Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền 1948 có ghi rõ về quyền tự do ngôn luận (free speech) và về nền pháp trị (rule of law) là thấy ngay đất nước mình đang đứng ở đâu... may mà thời cấm chợ ngăn sông cũng qua rồi, nhưng vẫn còn hộ khẩu để công an kềm kẹp... may mà thời đổi tiền đánh tư bản cũng qua rồi, cũng là nhờ nổi lên các tư bản đỏ cho giai cấp mới.

Trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền có Điều thứ 21, viết rằng, “Mọi người có quyền tham dự việc điều hành đất nước của họ một cách trực tiếp hay là xuyên qua các đại biểu được bầu chọn tự do.” (“Everyone has the right to take part in the governance of his country directly or through freely chosen representatives.”)

Điều trên chỉ có thể xảy ra trong một nền dân chủ mà chính phủ là nhóm người thực sự do dân bầu lên. Những vị này phải được bầu chọn một cách tự do, và từ đây thì chính phủ phải là cơ chế để thực hiện ý muốn của người dân.

Chính CSVN và nhiều quốc gia khác đã tự thấy mức độ vi phạm nhân quyền trắng trợn và thô bạo của họ, nên dần dà đã giải thích bằng hình thức ngược rằng “nhân quyền ưu tiên là quyền no bụng trước...” Có nghĩa là, anh chị cứ muôn đời bị trị, chờ làm cho đất nước giàu hơn rồi muốn đòi gì thì đòi. Nan đề lại gặp nơi đây: làm sao mà giàu lương thiện nổi ở các chế độ như thế" Và khi tài sản cả nước chỉ dồn về một số ít cán bộ thì tới bao giờ mới là đất nước giàu mạnh"

Vào tháng 6-1993, lại có một độc chiêu tung ra -- bấy giờ trong hội nghị thế giới về nhân quyền tổ chức ở Vienna, khoảng 40 quốc gia Châu Á dẫn đầu bởi Trung Quốc và Indonesia đề nghị rằng các tiêu chuẩn về công lý và công bằng nên bị đẩy lùi trước các “cá biệt của khu vực và các nền tảng tôn giáo, văn hóa và lịch sử khác nhau...”

Diễn giải cho chính xác nghĩa là, phải tôn trọng cái nếp văn hóa đàn áp người dân, phải thờ phượng cái tôn giáo Mác Lê Mao Hồ độc quyền độc đảng, phải giữ gìn cá biệt của kiểu trừng trị bằng trại cải tạo và lao động cưỡng bách...

Có những người không đồng ý như thế. Và từ từ, từng người một đã đứng lên để nói lời không đồng ý, bất kể họ đã trở thành bia bắn để công an hù dọa, hạch sách và có thể là sẽ phải mất đi thân mệnh.
Trong những người đó, có nhà văn Phương Nam. Và anh đã chọn đúng ngày 10-12 để gửi đi Lá Thư Đòi Trưng Cầu Dân Ý Về Đa Đảng. Những gì anh cặm cụi viết, và rồi đứng dậy lớn tiếng nói cho toàn cầu nghe chỉ đơn giản là những gì đã quy định trong Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Những việc này anh chọn để làm sau nhiều tháng bị công an bắt cóc, hù dọa, tra vấn...

Lý ra, anh có thể chọn một đời sống dễ dàng hơn. Anh là kỹ sư kinh tế ngân hàng. Có việc làm tốt, nhờ đi du học từ Úc về. Thời gian du học, anh bắt đầu viết các loạt bài về dân chủ, ký tên Phương Nam. Chắc chắn, anh đã suy nghĩ thật nhiều, đắn đo thật nhiều... trước khi lựa chọn việc trở về nước để giữ gìn tiếng nói đòi hỏi dân chủ trong nước. Đúng vậy, anh Phương Nam có nhiều lựa chọn dễ dàng hơn, nhưng rồi anh đã chọn cho mình một khung cửa hẹp, khung cửa thật sự là quá hẹp cho những người dân chủ quê nhà.

Người viết bài này may có cơ duyên thỉnh thoảng trao đổi email với anh từ vài năm trước. Khoảng cuối năm 2001, nhà văn Tưởng Năng Tiến báo tin rằng nhiều phần thì anh Phương Nam sẽ về VN, dù có vẻ như là công an đã dò ra lai lịch của tác giả các bài ký tên Phương Nam. Nếu anh ở lại Úc thì chắc chắn là anh sẽ được nhiều người giúp về mặt pháp lý. Nhưng rồi anh về, vì anh nghĩ anh cần có mặt ở quê nhà hơn... và bên này, tôi đôi khi thảng thốt cầu nguyện mỗi khi nhớ tới anh. Có những người đang liều thân đó, cho nước mình sớm tự do dân chủ, cho tương lai nhiều thế hệ sau... không bao giờ vướng phải chủ nghĩa độc hại cộng sản nữa.

Những dòng chữ này được viết để trân trọng chúc lành cho các nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền, và nơi đây cụ thể là cho anh Phương Nam, và cũng để chúc mừng cho đất nước không bao giờ vắng mặt những người con yêu nước và can đảm như vậy.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Nước Mỹ đang có vấn đề về chủ nghĩa dân tộc. Hoa Kỳ từ lâu được mô tả là một cái nồi súp thập cẩm đa dạng phong phú, một quốc gia của những di dân và Miền Đất Hứa.
Theo dữ liệu mới nhất Cục Thống Kê Dân Số được phân tích bởi Trung Tâm Nghiên Cứu Pew cho thấy số quận hạt (county) tại Hoa Kỳ có đa số cư dân là người gốc Hispanic đã tăng từ 34 lên 69 kể từ năm 2000 đến năm 2018.
Một nhóm 17 nhân viên của McDonald tại 13 nhà hàng ở Chicago đã nộp đơn kiện công ty, viện dẫn công ty đã vì lợi nhuận mà đặt nhân viên vào những tình huống nguy hiểm thường ngày, có khả năng bị tấn công bởi những khách hàng nguy hiểm.
Theo tin tức từ The Hill: Uy Ban Quốc Gia Đảng Dân Chủ (DNC) đã gây quĩ được $9 triệu trong tháng 10, ít hơn $16 triệu so với Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa. Tuy nhiên, đó vẫn là tháng gây quĩ tốt nhất trong năm của Dân Chủ.
Mặc dù người lớn tuổi thường có mức quan hệ xã hội không rộng rãi như người trẻ, nhưng họ vẫn có được những người bạn thân, và có một đời sống tinh thần lành mạnh không thua những người nhỏ tuổi đang đi làm.
Những nhà kinh tế học thuộc Societe Generale SA vẫn giữ quan điểm của mình, cho rằng nước Mỹ sẽ bước vào suy thoái vào giữa năm 2020.
Một nghiên cứu mới công bố cho thấy đa số người Mỹ ủng hộ mạnh mẽ quyền tự do tôn giáo, và chống đối việc chính quyền can thiệp vào tôn giáo.
Hội Đồng Dân Chủ Gốc Do Thái Hoa Kỳ vừa mới phát hình một quảng cáo ở Florida, tuyên bố rằng tổng thống Donald Trump là mối đe dọa an ninh của người Mỹ gốc Do Thái- theo tin từ South Florida Sun-Sentinel.
Ba thượng nghị sĩ – một Cộng Hòa, hai Dân Chủ- đang sửa đổi những nỗ lực để tăng cường việc kiểm tra lý lịch người mua súng.
Chỉ một ngày sau California, tiểu bang New York vào ngày Thứ Ba 19/11 đã khởi kiện Juul Labs Inc. Theo Bộ trưởng Tư Pháp tiểu bang New York Letitia James, Juul đã vi phạm luật quảng cáo tiểu bang khi nhắm vào tuổi teen cho thuốc lá điện tử, và đưa thông tin sai lạc về nicotine trong sản phẩm này.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.