Hôm nay,  

Tìm Gốc Tham Nhũng

13/10/200500:00:00(Xem: 5583)
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam...

Ca dao ông bà mình hồi xưa khi nói về nỗi nhớ nhung tình nhân là như thế. Nghĩa là nhìn đâu cũng thấy vắng bóng nàng. Có khi là thực tế là thế, có khi chỉ là ẩn dụ thôi, chỉ để bày tỏ cho nàng thấy lòng anh nhìn đâu cũng thiếu bóng nàng. Y hệt như tuồng Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài khi nhớ nhau. Tình hình vây bắt tham nhũng cũng thế. Nhìn đâu cũng không dò ra gốc. Mà không biết tìruy bắt nàng ở đâu.
Một đôi khi chộp được, thì chỉ vài con nhạn la đà. Những khi đó thì 700 tờ báo nhà nước mừng khấp khởi, khi có chuyện được chính thức cho nói, cho viết. Thí dụ như vụ truy tố cựu giám đốc Công ty Điện Lực Lê Minh Hoàng, cũng là đại biểu quốc hội, một cơ chế gọi là dân bầu lên nhưng thực sự chỉ là do đảng dàn dựng, vừa độc diễn mà cũng vừa diễn độc. Nhiều triệu đô la đã mất, nhưng công an và tòa án CSVN không hề nói có cách nào truy thu về từ tài sản của “đồng chí” Lê Minh Hoàng và 6 cán bộ chung vụ. Đồng bạc tahm nhũng là thế, một khi ra đi là vĩnh quyết không về.
Nhưng tại sao cán bộ gộc như ông Hoàng, nhiều cách xoay trở để làm giàu, trên nguyên tắc là tự động các công ty xin giấy phép gắn điện là phải đi cửa sau nhà ông để giao tận tay vợ ông, cúng xe, cúng vàng... mà công an không biết. Sao tham làm chi để rồi trời hại.
Nếu ông Hoàng chỉ là cán bộ nhí, đứng gác phi trường hay ngã tư xa lộ thì ăn chận, hối lộ là chuyện dễ hiểu. Họ cần tiền để mua gạo cho con, nộp tiền học cho con.
Nhưng cán bộ tham nhũng là thường, ai cũng thấy thế. Chỉ có điêàu làm thế giới bực bội nhất chính là tình trạng cầu thủ, huấn luyện viên, và trọng tài túc cầu Việt Nam cũng tham nhũng, ăn tiền, hối lộ, bán độ.... Hình ảnh người cầu thủ là biểu tượng của các cảm xúc rất là thượng võ. Vậy mà cũng thê thảm tới nỗi phải tahm nhũng.
Báo Mã Lai hôm 13-10-2005 ghi lời Tổng Thư Ký Liên Đoàn Túc Cầu Á Châu Datuk Peter Velappan thúc giục VN tiếp tục chiến dịch chống tham nhũng trong túc cầu để môn thể thao này có thể lớn dậy. Velappan nói rằng Liên Đoàn lo ngại, và “Chúng tôi rất nghiêm túc về tình hình đó vì túc cầu VN không thể phát triển nếu tham nhũng vẫn còn.”
Hình như xài chữ tham nhũng cho thể thao thì không chính xác, vì ông Velappan xài chữ “corruption” nghĩa rất rộng, nghĩa là hư hỏng, ăn tiền, hối lộ, bán độ... Nhưng bạn haỹ hình dung, khi xem các trận bóng và bạn vui mừng, buồn bã cùng với hướng đi của đường banh, và đột ngột biết rằng vui buồn của mình thực ra đã dàn dựng sẵn do đồng tiền móc nối... Đảng CSVN đã cướp mọi thứ của người dân, tới ngay như vui mừng buồn giận với đường banh cũng bị cướp luôn nữa... Đã bị CSVN đàn áp chính trị, ép bức xã hội, kềm kẹp văn chương, mà thể thao cũng hỏng luôn thì là hết vui luôn.
Nhưng cũng thông cảm: các cầu thủ, huấn luyện viên, trọng tài cũng đa số là nghèo, sống đâu có nổi trong thời đại độc đảng toàn trị này. Vậy rồi tinh thần thượng võ cũng theo đảng mà bán luôn sao" Hãy chú ý: báo Mã Lai và các giới quần chúng nước khác hoàn toàn không bận tâm chuyện cán bộ trung ương CSVN tham nhũng, vì họ xem đó là đương nhiên, nhưng khi thấy cầu thủ, huấn luyện viên, trọng tài bị mua chuộc thì là kinh khủng lắm. Họ không hiểu nổi chế độ CS.


Khi chúng ta thấy một cầu thủ bán độ, thực sự chúng ta cũng thấy đau đớn như khi biết thầy giáo, cô giáo của mình cũng ăn chận, ăn giựt, ăn chĩa... Cũng đau như khi biết nhà thơ lớn, nhà văn lớn cũng bị tiền bạc mua bứt ngòi bút...
Nhưng cội rễ tham nhũng ở đâu mà chống"
Đài BBC có cuộc phỏng vấn lý thú hôm Thứ Tư, nhan đề “Chống tham nhũng bắt đầu từ đâu,” trích như sau:
“Hiện chính phủ đang đưa dự thảo luật tham nhũng ra lấy ý kiến nhân dân. Hoạt động tham khảo ý kiến các tổ chức đoàn thể cũng được tổ chức ở nhiều nơi. Hồi đầu tháng, Ban Nội Chính Trung Ương Đảng Cộng Sản đã phối hợp với Hội Luật gia Việt nam tổ chức một cuộc hội thảo góp ý kiến cho dự thảo luật này. Tuy nhiên, tiến sỹ luật Cù Huy Hà Vũ từ Hội Luật gia Việt Nam nhận xét rằng tệ tham nhũng đang nằm ngay ở những cấp cao nhất trong Đảng cộng sản và chính quyền...
Ông Cù Huy Hà Vũ gọi những người dân thường và các đảng viên chống tham nhũng là những người dũng cảm, dám đi tiên phong trong việc tiến hành lập lại kỷ cương phép nước. Ông nói đa phần những kẻ tham nhũng là đảng viên cho nên cuộc đấu tranh chống tham nhũng trong thời gian đầu có thể sẽ có những khó khăn. Ông cáo buộc là có những đảng viên cao cấp, thậm chí ở cả cấp uỷ viên trung ương Đảng, đang tiến hành tham nhũng một cách tràn lan...”
Đúng vậy, luật gia họ Cù đã nói đúng chỗ này: chỉ có cán bộ mới tham nhũng, vì họ có quyền và có thể trao đổi quyền lực này với tiền. Vì dân thường không tham nhũng nổi. Bức bách lắm, thì dân thường sẽ là giựt đồ, cướp tiền, chôm xe, trộm giỏ, đá cá hay lăn dưa thôi... Dân làm sao mà tham nhũng được. Có phải cội gốc là cán bộ, và ai sẽ giám sát cán bộ"
Thực sự, cũng chưa hoàn toàn đúng.
Vì không phải chỉ cán bộ tham nhũng. Thí dụ, người chết tham nhũng cũng ghê gớm lắm. Bạn hãy nhìn xem Lăng Ông Hồ. Chết rồi đấy, mà cũng mổ xẻ ăn hút tài nguyên của dân mình, tốn biết bao nhiêu là tiền.
Theo phần diễn đàn trên BBC, đoạn do ông Đỗ Minh Nam từ VN viết, thì, “Hiện nay, để bảo quản thi hài cần cả một "bộ tư lệnh lăng" do một thiếu tướng đứng đầu (cỡ sư đoàn), tốn phí vô số của cải, rất trái với ý nguyện lúc sinh thời của cụ...”
Không biết thật ý của ông Hồ như thế nào, nhưng hiển nhiên là bác từ lâu rồi vẫn là quan tham như thế. Khi còn sống, người ta có 1 vợ là đủ, thì bác Hồ kiếm luôn 4 hay 5 bà vợ, không thua gì phong tục Hồi Giáo. Dân hút thuốc lào, thuốc rê, thì Bác hút thuốc Tây, thuốc Mỹ. Bây giờ để giữ gìn xác của Bác, thì phải nuôi ăn cho cả 1 sư đoàn... Thế thì Bác Hồ chết mà cũng tham nhũng quá độ rồi.
Nhưng tuổi trẻ Việt Nam không nhầm lẫn nữa. Hầu hết đã thấy rồi. Không mấy ai bị mê hoặc nữa. Phải thấy, nữ bác sĩ Đặng Thùy Trâm chết trận là may mắn lắm, vì nếu cuối thập niên 1960s mà may mắn từ chiến trường được cho về Hà Nội chăm sóc sức khỏe cho Bác Hồ thì lại trở thành một hoàng hậu không ngôi rồi, lại tội nghiệp... Hiển nhiên, Bác Hồ cũng tham nhũng cả tình cảm nữa...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.