Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

11/04/200500:00:00(Xem: 5829)
Mark Latham đã thiếu tư cách từ lâu!

Người Dân - Liverpool NSW

Tôi chỉ là một người dân bình thường ngày ngày chịu khó đi làm 8 tiếng (cuối tuần chịu khó làm thêm ngày thứ bảy) để lấy tiền nuôi vợ nuôi con nên không có tham vọng làm chính trị, và cũng chẳng muốn đóng góp, phê phán ai ngoại trừ cái thời TTVH của cộng đồng bị một số kẻ mang tiếng là có học nhưng vô văn hóa dám gọi là chuồng gà chuồng chó thì tôi có đóng góp chút đỉnh mà thôi. Nhưng đó là chuyện đã qua rồi. Hôm nay nói chuyện mới là tuần rồi đọc tin về sự báo thù rửa hận của ông Mark Latham (Sàigòn Times 31/3, trang 10) thì tôi thấy thật bực bội vô cùng. Đúng là "tin tức" là "tin tức mình". Rồi lại thấy cái hình ông Mark Latham ngồi phưỡn bụng mà ngáp ngay giữa quốc hội thì thật là [...] chán hết chỗ nói. Cách đây khoảng một năm, năm rưỡi gì đó, tôi có đọc bài đóng góp với ông CĐT của cụ Trung Tỉnh Cư Sĩ (cụ khiêm tốn tự ví mình là kẻ ngồi dưới đáy giếng) thì thấy cụ nói rất đúng, sống trên đời này, cái gì cũng có lúc lên lúc xuống, mà cùng thì biến, biến rồi thông. Cái vận trời khi bĩ khi thái luôn luôn bất thường, khí đất lúc suy lúc vượng có khác, con người mình thì cũng có khi phế khi hưng. Ngay trong một ngày tôi làm việc ở hãng mà cũng có lúc vui vẻ, lúc buồn bực. Nhưng nếu mình đã ra gánh vác việc nước, việc dân thì phải biết hành xử sao cho đúng mệnh trời, vận nước và cái tư cách của mình. Cái tư cách của con người phải làm sao giống như trúc dẫu cháy đốt ngay vẫn thẳng mới phải. Chớ còn như ông Mark Latham thì thật là rồng rắn loạn xà ngầu, mềm thì nắn, rắn thì buông, lúc thịnh, ông nói như rồng như tướng, hễ mở miệng ra là vì dân vì nước, lúc nào cũng om xòm tới bữa quên ăn, đêm quên ngủ, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa giống như Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn của mình ngày xưa. Nhưng động đến túi tiền đến quyền lợi của ông là ông hiện nguyên hình một người coi đồng tiền to như trái núi.
Tôi còn nhớ thời gian bầu cử liên bang vào năm ngoái, ông Latham đã bị chỉ trích vì nhất định đòi được chữa trị trong bệnh viện công của St. Vincent Hospital, trong khi ông có bảo hiểm y tế tư. Thật là một điều hoàn toàn vô lý khi một người có bảo hiểm tư lại chiếm mất một chiếc giường bệnh công trong khi có không biết bao nhiêu bệnh nhân đang chờ xếp hàng cả năm trời để vô bệnh viện công điều trị. Rồi cái vô lý nữa khiến cho người Việt tỵ nạn mình rất bực mình là ông chẳng biết cái con khỉ gì về cuộc chiến tranh xâm lăng VNCH của tụi CS Bắc Việt, vậy mà ông cũng bô bô tuyên bố tụi CSVN "vô Nam đánh Mỹ là để giành độc lập tổ quốc". Tôi nhớ là lúc đó, cộng đồng NVTD của mình có lên tiếng trên nhật báo Herald Sun để phản đối lối suy nghĩ thiển cận, ăn phải bả tuyên truyền CS của Mark Latham. Tôi nhớ là trong bản tin của CĐ (do Ông Đoàn Việt Trung viết thì phải") đăng trên báo Sàigòn Times lúc đó có gọi Mark Latham là "Cậu bé Mark" chỉ biết đánh giá các sự kiện hiện đại bằng sự hiểu biết mà "cậu bé Mark" đã thu lượm được từ trên ghế nhà trường khi cậu còn mặc quần thủng đít. Ha... ha... ha...!

*

Quyền sống và quyền chết"""

Trịnh Hoài Nhân - N.Sydney NSW

Đọc số báo tuần này (SGT 405) tui thấy tác giả PTL đã đưa ra một vấn đề rất mới mẻ của xã hội tây phương đó là quyền sống và quyền "được" chết. Quyền sống thì xưa nay thiên hạ nói ra rả, khỏi cần đề cập. Còn quyền chết thì thật là ít khi nghe tới, vậy mà thiên hạ thi nhau tranh cãi cả vài chục năm mà đến nay vẫn chưa ngã ngũ. Đầu tiên tui xin giới hạn trong lá thư này là chuyện cô Terri, chớ không dám viển vông nói xa xôi. Cho đến hôm nay thì ai cũng phải đồng ý là cô Terri chết vì bị Mỹ bỏ đói. Đó là tội giết người rõ ràng, nhưng vì người Mỹ vốn thực tế, thấy người nào sống lay lắt mà không làm nên cơm nên cháo gì, không giúp được ai, lại còn là gánh nặng cho xã hội, thì bỏ đói cho họ chết rồi chụp cho họ cái mũ là "quyền được chết". Tôi thử hỏi mười mấy năm nay có ai nghe thấy cô Terri nói cô "muốn được chết" bao giờ chưa" Bảo cô ta sống trong "trạng thái thực vật" PVS nên cô không biết gì, rồi tự cho mình quyền bỏ đói cô ta đến chết, thì có đúng hay không" Ngay cả cây cỏ thực vật, nó cũng muốn sống, thưa qúy vị. Chúng ta không phải là cây cỏ, thì đừng tự cho mình cái quyền quyết định sự sống của cây cỏ.
Điều quan trọng nữa là tấm hình minh họa trong bài viết ở góc trái có chụp 6 tầm hình cô Terri. Tôi không biết tác giả bài viết không biết, hay biết mà quên, chớ 6 tấm hình đó quan trọng vô cùng. Khi tôi học đại học cách đây 4 năm, tôi đã được giáo sư David Smith giảng cho biết, cả 6 tấm hình đó đã được quay bằng video để ghi nhận xem cô Terri đã phản ứng như thế nào khi được bác sĩ gọi tên cô. Nếu qúy vị mở tờ báo ở trang 15 (SGT số 405) thì sẽ thấy bức đầu tiên ở góc trái trên cùng là lúc cô Terri đang ngủ. Rồi từ bức hình thứ hai ở bên phải cho đến bức hình thứ 6 ở dưới cùng cho thấy khi nghe bác sĩ gọi tên, cô đã có những phản ứng chứng tỏ cô nhận biết được lời gọi của bác sĩ, nhưng cô không lên tiếng trả lời được. Phản ứng của cô rõ ràng là phản ứng tỉnh thức và biết của một con người, chớ không phải là phản ứng của thực vật.
Cũng tranh luận về "quyền chết quyền sống" này, cách đây khoảng hai chục năm, giáo sư David Smith đã trình bầy những quan điểm của ông trong một buổi hội thảo tại Sydney vào năm 1986 về đề tài “Y Khoa, Luật Pháp Và Lương Tâm Nghề Nghiệp”. Theo quan điểm của giáo sư David Smith thì trong những trường hợp có đời sống thực vật, bác sĩ có thể tiến hành những phương thức cần thiết như tiêm chích hay ngưng cung cấp chất dinh dưỡng để đình chỉ sự sống của bệnh nhân. Tuy nhiên khái niệm coi một người đã chết khi não bộ người đó ngưng hoạt động không phải là một khái niệm hoàn toàn đúng 100% trên quan điểm “biến hoá” của khoa học. Nói cách khác thì khi não bộ của một người ngưng hoạt động không có nghĩa là “vĩnh viễn” không thể cứu chữa được mà chỉ có thể nói “chưa có thể cứu chữa” được trong ánh sáng của khoa học hiện nay. Vì vậy, nếu hôm nay khoa học của con người còn bó tay chưa chữa trị được những bệnh nan y, thì ta cũng không nên lợi dụng danh nghĩa người bệnh không chịu đựng được những đau khổ về thể xác, tâm linh, mà rồi bỏ đói cho họ chết, hay chích thuốc độc cho họ ngoẻo củ tỏi để người thân của họ thoát khỏi gánh nặng, xã hội khỏi tốn tiền nuôi họ vô ích. Trên đây là vài ý kiến thô thiển của tôi quanh "quyền sống và quyền chết" của con người. Hy vọng những điều tôi trình bầy không làm nhàm tai, ngứa mắt qúy độc giả SGT.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.