Hôm nay,  

Lựa Chọn Theo Thiên Kiến?

09/01/200000:00:00(Xem: 6612)
Tạp chí Time khi lựa chọn các nhân vật có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20 đã có thật không vướng chút thiên kiến nào không" Dĩ nhiên, không ai bàn cãi gì về nhà bác học Albert Einstein, người khai sinh cuộc cách mạng khoa học và là cha đẻ các ngành khoa học mới sau đó. Nhưng còn các nhân vật chính trị" Thí dụ, như ai đã khai tử chủ nghĩa cộng sản" Đứng trên quan điểm Cộng Hòa, rõ ràng là báo Time đã bênh các nhân vật cấp tiến, mà làm nhẹ đi vai trò những người bảo thủ... Thí dụ như Tổng Thống Ronald Reagan, người hùng Đảng Cộng Hòa Hoa Kỳ, hay Đức Giáo Hoàng John Paul đệ II, người đã cứng rắn giữ gìn các giá trị gia đình và góp sức đẩy chủ nghĩa Cộng Sản vào bóng tối, hay bà Thủ Tướng Anh Margaret Thatcher trong một thời đầy sóng gió của Cuộc Chiến Tranh Lạnh…

Hay có phải báo Time đã thiên lệch đứng về các nhân vật cấp tiến và Dân Chủ, thí dụ như đã mời Tổng Thống Clinton viết bài vinh danh di sản của Franklin Roosevelt - nghĩa là mời ông Dân Chủ ca ngợi một ông cũng Đảng Dân Chủ Hoa Kỳ…

Theo nhà báo Cal Thomas, Tổng Thư Ký Walter Isaacson của Time đã không cho Reagan điểm son nào trong việc lập một liên minh với Đức Giáo Hoàng và bà Thatcher để đánh bại chủ nghĩa cộng sản. Thực sự, Isaacson viết rằng Reagan chỉ là một “người biên đạo múa” cũng chia điểm với Mikail Gorbachev. Nhưng than ôi, chính Gorbachev vào thời đó đã thề là sẽ chữa lành chủ nghĩa cộng sản chứ không hề có ý khai tử nó.

Isaacson còn đẩy xa hơn, tìm cách biện minh để giảm tầm ảnh hưởng của liên minh Đức Giáo Hoàng, Reagan và Thatcher rằng họ đã được giúp sức từ Winston Churchill, Harry Truman và Franklin Roosevelt. Điều khác biệt cần thấy trong lý luận này là, những lãnh tụ thời vừa sau hậu Thế Chiến II đó đã ngăn chận làn sóng CS, trong khi chính Reagan, Vatican và Thatcher đã khai tử chủ nghĩa CS.

Hay có phải những người cấp tiến quá đà chỉ bênh nhau" Mà không ưa những người đại diện cho các giá trị bảo thủ" Những chữ “cấp tiến” và “bảo thủ” nơi đây dễ làm suy nghĩ lệch lạc nơi đây. Thí dụ, bảo thủ là bảo vệ giá trị gia đình, chống đồng tính luyến ái, chống phá thai... nhưng chính các liên minh bảo thủ đã gìn giữ được thế giới tự do... trong khi những người “cấp tiến” trong khi có những cuộc chiến mới mẻ như đòi nữ quyền, đòi quyền đồng tính và đa số đã đứng hẳn về phe phản chiến thời Cuộc Chiến Việt Nam với những khẩu hiệu thuyết phục tuổi trẻ như “Hòa Bình Tức Khắc,” hay là “Hãy Làm Tình, Đừng Làm Chiến Tranh”…

Tờ báo cấp tiến New York Times còn đi xa hơn tạp chí Time. Nhật báo này chất vấn về bài diễn văn Reagan đọc năm 1981 về “đế quốc hung hiểm” (Liên Xô), trong đó ông tuyên chiến kinh tế chống Liên Xô, “là hành động của một người ngốc nghếch hay là của một chiến lược gia nhìn xa.” Nhưng chính lập trường lúc đó của phe cấp tiến mới là ngốc nghếch với những lời kêu gọi “đông lạnh nguyên tử, đơn phương giải trừ quân bị và thân thiện với Liên Xô.”

Phe gọi là cấp tiến đó không thấy là các lời tuyên chiến dữ dằn của Reagan đã tạo ra hy vọng cho hàng triệu người đang sống bên kia bức màn sắt rằng Hoa Kỳ nghiêm túc muốn giải phóng họ ra khỏi chủ nghĩa cộng sản.

Chính trong bài diễn văn ngày 3.6.1988 tại London, Reagan đã nêu lên hai chính nghĩa - hòa bình và tự do cho nhân loại toàn cầu - nghĩa là lời tuyên chiến trực diện chống Cộng. Và ông chẳng nhắc nhở gì tới chiến lược “kềm hãm Cộng sản” mà phe cấp tiến muốn đưa ra. Không phải kềm hãm, mà là phải phá sập chủ nghĩa CS, đó là lập trường Reagan.

Chiến lược cứng rắn của liên minh Đức Giáo Hoàng, Reagan và Thatcher đã chứng tỏ là đúng đắn sau khi Liên Xô sụp đổ. Và lịch sử sẽ không quên họ, bất kể các bài báo của Time hay New York Times muốn bỏ lơ hay nhắc thật nhẹ thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đúng 8:45am sáng ngày Thứ Bẩy, 26 tháng 10 năm 2019, tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt-Mỹ (Sid Goldstein Freedom Park), thành phố Westminster, Nam California, Hoa Kỳ, đã diễn ra trọng thể Lễ Tưởng Niệm (Memorial Ceremony) cho 81 Chiến sĩ Nhẩy Dù thuộc Đại Đội 72, Tiểu Đoàn 7 Dù/QLVNCH, đã thiệt mạng trong một tai nạn máy bay C-123 tại miền Nam VN ngày 11 tháng 12 năm 1965.
Đau thương nhất là niềm hy vọng của những người Việt còn chờ đợi cảm thấy ánh sáng mờ dần từ phía chân trời. Nhưng điều đau thương hơn cả là anh em đang sống trong búa rìu dư luận. Chúng tôi cảm thấy dư luận bất công sẵn sàng quay lưng lại với nhóm trẻ cô đơn đang tìm đường gai góc mà đi cứu người ở hải ngoại.
Sau khi chào đón anh chị em Nghĩa Sinh Phước Tuy, Phan Thiết và Sài Gòn đến công tác từ thiện tại Tỉnh Cà Mau ngày 12/10/2019, Linh mục Đaminh Lê Văn Hội - Quản xứ Trung Hòa (tỉnh Cà Mau), đã mời anh chị em Nghĩa Sinh Công Giáo tham dự thánh lễ tạ ơn do Cha chủ sự.
Tôi bước lên sân khấu trong niềm vinh dự là một sinh viên Việt Nam tốt nghiệp loại giỏi tại Đại học Đức, trẻ và rất trẻ, mười chín tuổi. Và đang học Master năm thứ nhất Khoa Piano trình diễn tại Đại học Âm nhạc hiện đại nhất của nước Đức. Đó là Đại học Nuremberg, Bang Bavaria.
Người rơm còn có một tên gọi khác, dễ nghe hơn, theo ngoại ngữ: nouveaux boat people – những thuyền nhân mới. Khác với lớp người tị nạn từ Việt Nam vào cuối thế kỷ trước, những kẻ đến sau không còn được thế giới chào đón nữa.
Cảnh sát hiện đang tập trung vào những người di cư từ Việt Nam khi điều tra cái chết của 39 người trong một "thùng chứa (container)". Sự chỉ dẫn đến từ người thân.
Halloween có một nguồn gốc từ một lễ hội cổ xưa 2000 năm trước ở Ireland có tên Samhain. Từ Samhain có nghĩa là "Mùa hè cuối cùng" trong tiếng Gaelic, một ngôn ngữ được sử dụng ở Ireland và Scotland. Nó cũng báo hiệu mùa đông bắt đầu để nhà nông chuẩn bị cho những tháng lạnh hơn
Kinh tế chánh trị là môi với răng. Dân chúng Hong Kong đang làm một cuộc chiến tranh nhân dân, vừa du kích vừa trận địa chiến ở thành phố. Vừa chống nhà cầm quyền tay sai của TC vừa chống bọn ăn theo CS và tay sai ơ Hong Kong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.