Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

06/12/200500:00:00(Xem: 5926)
Mắc mớ gì mà ông K.Hòa phải "quê dùm cho CS""!!

Từ Hải - Melbourne VIC

Đọc trong số báo tuần rồi tôi rất ngạc nhiên khi có ông độc giả nào đó tên K.Hòa ở Campsie (DDDG ngày 24/11 trang 25 & 61) viết bài phân tích những thất bại của CS đã rồi phang một câu vọng cổ nghe thật lạnh lùng "...khi thấy nhà nước cộng sản tổ chức kỷ niệm 60 năm lễ quốc khánh mà chúng bị thất bại ê chề như vậy, bản thân tôi cũng thấy quê quê, ngượng ngùng thay cho họ". (""") Tôi không hiểu ông K.Hòa nghĩ gì, cảm xúc gì, và hiểu biết những gì về CS và cuộc trình diễn "Dơ Dáy VC" vừa rồi, mà bỗng dưng è cồ ra tình nguyện gánh cái quê của CS! Đọc phần phân tích sâu sắc của ông về những thất bại ngoại giao của CSVN, tôi chắc chắn 100% ông chẳng phải là CS mà cũng chẳng thuộc loại thân cộng thân trừ gì...

Nhưng nói xin lỗi chứ, có lẽ ông thuộc loại "nhân đạo rởm, thật thà ngu". Ông có biết là tụi VC đợt rồi nó thất bại ê chề như vậy là do đâu không" Thưa ông, do chính cộng đồng chúng ta đã đấu tranh tích cực nên mới khiến cho chúng thất bại ê chề như vậy. Mà trong đó chắc chắn là phải có cả công lao của cả ông nữa. Vậy mà khi thấy chúng thất bại ê chề, ông phải mừng mới đúng. Đằng này ông lại cảm thấy quê quê ngượng ngùng thay cho CS thì thật là dại dột hết chỗ nói. Nếu vậy thì muốn mình khỏi quê, ông đừng có chống CS nữa, cứ ở nhà rung đùi để khỏi bị vướng mắc vào những mặc cảm nhân đạo và lòng thương người mênh mông không biên giới, bất kể bạn thù là hay nhất. Tôi sờ đầu gối nói chân thật, sống ở trên cái trần thế này, xin qúy vị đừng có lý tưởng hão. Cũng vì trước kia mình nhân đạo quá, lý tưởng quá, nên đến giờ này phải sống ở quê người. Năm 54 bỏ CS chạy vô Nam tưởng thoát. Nào ngờ CS nó lại mò vô, rồi đến năm 75 lại bỏ CS chạy sang Úc. Rồi CS nó cũng mò theo. May ở cái đất tự do dân chủ này nên CS nó không thể quậy phá đặt mìn phá cầu, pháo kích bừa bãi như ở VN nên mình mới có thể chống nó, làm cho nó thất bại ê chề. Được như vậy thì phải thêm hào khí can vân, biết bền gan vững chí mà tiếp tục theo đuổi con đường chống cộng thì mới phải cái đạo nghĩa làm người tỵ nạn. Chứ ai đâu mới thắng được vài trận, CS nó mới thua ê chề, mình đã lo ngượng ngùng quê độ dùm nó. Nói thiệt, đấu tranh chống CS mà nhân đạo hão, ngượng ngùng rởm như ông KHòa thì chắc có ngày phải bỏ Úc mà chạy. Mà lần này thì chạy đâu mới được" Chắc chạy xuống Nam Cực quá xá mất. Đọc bài của ông Hữu Nguyên vừa rồi thì thấy hình như ông Hòa cũng là kỹ sư, chắc cũng có ăn học dữ lắm. Nhưng xưa nay tôi thấy những người hay học nhiều thì ít hiểu rộng, mà hơi tý thì khoái nói nhân nghĩa bà tùng lâm, chân đi dưới đất mà cứ thích chắp cánh bay bổng tận chín tầng trời...

*

Tại sao có một số trí thức Trở Cờ!

Trần Đình Hoa - Sydney NSW

Cái vụ chống CS duyên dáng kỳ rồi là chiến thắng lớn lắm. Nhưng chiến thắng như vậy những chúng tôi vẫn thấy có một số tay trí thức, văn sĩ, ký giả gì đó không chịu nhìn ra cứ chạy theo đít CS để hít bã mía là thế nào. Sau khi đọc báo Sàigòn Times số tuần rồi, tôi tán đồng quan điểm của qúy báo hoàn toàn. Ít ra, tại Úc chúng ta cũng cần phải có những tờ báo can đảm, dám mặt đối mặt với cộng sản như vậy. Noi gương qúy báo, tôi cũng sẵn sàng đối diện với cộng sản lẫn cả những kẻ tiếp tay cộng sản. Nhân tiện viết thư này, tôi xin qúy vị trong cộng đồng cần cảnh giác đối với thành phần mệnh danh là trí thức trong cộng đồng chúng ta. Kinh nghiệm ông bà tổ tiên chúng ta trong suốt mấy ngàn năm giữ nước cho thấy, dân khoa bảng học nhiều, bằng cấp lắm mà không dấn thân vì dân vì nước, thì y như rằng trùm mền, sẵn sàng vì miếng thịt hoặc vì tự ái mà tiếp tay với cộng sản. Theo tôi được biết, hiện nay, trong cộng đồng chúng ta có một số vị gọi là "khoa bảng" đang âm thầm cấu kết với một số tay mệnh danh là "trí thức Bắc Hà" để thành lập một lực lượng hòa hợp hòa giải, hoặc đánh lạc hướng sự quan tâm của cộng đồng vào ba cái chuyện rẻ tiền. Đây là một âm mưu có tính toàn cầu của CSVN, do một nhóm "trí thức về hưu của người Việt hải ngoại" bị cộng sản bí mật giật dây. Chúng ồn ào gõ trống khua chiêng những chuyện rất lố bịch và rất hạ cấp như bảo trí thức thì phải thức thời, phải biết gió chiều nào che chiều nấy, phải biết nước múc dưới sông hai lần không bao giờ nước giống nhau, phải biết bắt con cào cào, ngắt hai cái càng của nó rồi hô cho nó nhảy, mà nó không nhảy thì ta có thể kết luận là hễ ngắt càng thì cào cào sẽ bị điếc...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Tuyển tập Thong Dong Khắp Mọi Nẻo Đường của Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ (Cư sĩ Tâm Thường Định) tập trung nhiều bài viết trong nhiều chủ đề -- Giáo Dục, Quê Hương, Đạo Pháp, Văn Học Nghệ Thuật
Tôi cũng là người may mắn, vì nếu rời Oakland sớm hơn chút nữa thì xe của tôi cũng đã nằm dưới đường xa lộ Cypress hai tầng bị xập khi động đất, làm 42 người thiệt mạng
Phong trào thơ mới ra đời sau năm 1930, thi sĩ không còn bị gò bó trong những nguyên tắc phức tạp của thơ Đường, thi sĩ tự do diễn đạt cảm nghĩ và cảm xúc của mình.
Sau ba năm lưu lạc nơi xứ người, bài thơ Đêm, Nhớ Trăng Sài Gòn của nhà thơ Du Tử Lê sáng tác năm 1978, mang nỗi buồn xót xa của kẻ mất quê hương, nhớ lại hình ảnh xa xưa với bao kỷ niệm đã in sâu trông tâm khảm
Cũng chẳng có gì lạ. Tự nhiên, con người sẽ làm đủ mọi cách có thể làm được để sống… sống lâu hơn, để khỏi chết sớm.
Hành hương xứ Phật, chùa tháp và các quốc gia Phật giáo là ước mơ của nhiều người con Phật. Dưới sự hướng dẫn của Ni sư trưởng đoàn TN Giới Hương, ngày 02/09 đến 06/10/2019,quý Phật tử chùa Hương Sen đã thực hiện được chuyến đi hành hương 5 quốc gia hiếm có này.
Trong sự phát triển của Hà Nội, Sài Gòn ngày nay gồm đủ những cái bậy từ tầng lớp lãnh đạo: ăn bậy nhũng lạm cả trăm ngàn tỷ; ngủ bậy không một cán bộ cộng sản nào không trụy lạc
Khi chiến tranh thương mại bùng nổ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, người ta không thấy hình bóng Hồng Kông trong đó.
LONDON - Đảng Democratic Unionist Party (DUP) thảo luận bổ túc tại văn phòng của hành pháp UK trên đường Downing, trong lúc kế hoạch Brexit của Thủ Tướng Johnson giống như “ngàn cân treo sợi tóc”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.