Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

12/12/200500:00:00(Xem: 5740)
Bài học cay đắng của NH/Quốc là liều thuốc cực hay!

Từ Hải - Footscray VIC

Các cụ mình ngày xưa vẫn thường nói: Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư mà tôi hiểu nôm na là trong ba người cùng đi với mình, thế nào cũng có người là thầy mình. Còn hiểu thâm thúy ra thì nó có nghĩa, ai ai ở trên đời cũng có cái hay cái sở đắc đáng cho mình học tập. Còn hiểu theo nghĩa "chua chua" ra thì nó có nghĩa, ai ở trên đời cũng có cái dở, cái lầm lỡ, để mình biết mình tránh. Hồi tôi còn nhỏ, cụ thân sinh ra tôi vẫn thường dậy, ăn cỗ thì nhớ đi trước (kẻo đi sau là người ta ăn hết) mà lội nước thì nhớ theo sau (để thấy người đi trước thụt hố mà tránh). Tôi nghĩ ông Nguyễn Hưng Quốc có lẽ là "thầy" theo cái nghĩa "chua chua" này! Vì nhân cái chuyện "không được nhập cảnh vào VN" của ông Nguyễn Hưng Quốc, được quý báo loan tải, một số anh em chúng tôi có ngồi bàn hươu tán vượn với nhau, rồi mấy vị quân sư quạt mo mới đưa ra đủ thứ tiên tri... đoán già đoán non. Riêng tôi thì văn dốt vũ nhát, tôi không dám làm cái trò ăn ốc đoán mò làm gì, mà chỉ muốn nhắc lại lời dạy của tiền nhân, để thành thực khuyên ông Nguyễn Hưng Quốc đừng buồn bã làm gì, vì bài học cay đắng của ông chính là liều thuốc "chua chua" giúp cho những trí thức tỵ nạn CS [... ...] đang tấp tểnh định xin VC cho về VN "bốc cứt gà sáp" sớm tỉnh ngộ. Ông Nguyễn Hưng Quốc cũng giống như người lội nước đi trước, bị thụt chân xuống hố (may là chưa chìm nghỉm), nên những người đi sau ông biết đó mà tránh. Như vậy, bài học cay đắng mà ông Quốc phải gánh chịu, nếu biết pha chế, gia giảm, rồi phổ biến cho mọi người biết để tránh xa đường mật của VC thì hóa ra ông Quốc lại có công rất lớn đối với người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. Đó là điều an ủi ông Q., và cũng là điều giúp chúng ta, đừng nên chỉ trích, chê bai ông Quốc dại dội làm gì. Để ông Quốc và quý độc giả thấy được lời tôi nói là đúng sự thật, tôi xin dài dòng kể câu chuyện có thật nhưng hơi vui vui một chút thế này... Ở Melbourne này tôi có một người bạn rất thân, cũng thuộc dòng dõi khoa bảng ở VN, nhưng sang đây không gặp thời, nên dở thầy dở thợ.


Được cái nhờ ông biết phẫn trí theo nẻo chánh, nên quyết nuôi con ăn học thành tài và sớm dậy dỗ các con biết VC tàn ác như thế nào. Vậy nên hai đứa con gái lớn đều tốt nghiệp đại học đàng hoàng, và đều giống ông, coi VC như hủi. Còn đứa út là thằng con trai, lúc nhỏ thông minh, học rất giỏi, chữ nghĩa nhất mục thập hàng, chỉ liếc qua là thuộc cả trang sách thấu hiểu đến tận cốt tủy ý tác giả nói gì. Vậy mà rồi đến năm vô đại học, không biết cậu ta ăn phải cái giống gì, bỗng dưng mắc phải bệnh mê, cái gì cũng hiểu ngược người đời mới kỳ lạ. Thiên hạ thấy nóng, thì cậu ta thấy lạnh, mọi người thấy trắng, thì cậu ta nhất định bảo là đen, ai ai cũng chê mùi đó thúi thì cậu cứ nhất mực khen là thơm, rồi hếch mũi hít lấy hít để... Bệnh được 2 tháng thì thằng be quay ra khen VC. Gia đình người bạn tôi ai cũng kỵ VC như kỵ hủi thì trái lại thằng nhỏ tối ngày cứ ca ngợi Hồ Chí Minh và khen VC là giỏi... Biết vậy, nên vợ chồng người bạn tìm đủ mọi cách để chữa trị nhưng vẫn vô hiệu. Rồi hai năm trở lại đây, cậu ta vớ được cái "nghị quyết 36 kiểu" gì đó của VC, lập tức nghe những lời kêu gọi của VC, thằng nhỏ cứ nhất mực đòi nghỉ học để về VN thăm lăng Hồ tặc. Ba má nó nói mấy cũng không nghe, nhờ họ hàng, bè bạn khuyên bảo nó cũng chẳng lọt lỗ tai. Cứ tưởng là hết thuốc chữa... Nào ngờ đâu mới đây, ông bạn tôi may mắn vớ được cái bài ông Quốc viết chuyện ông bị CS nó không cho vô VN, trong đó ông GS Việt học NHQ phang cho CS câu "ĐỒ MẤT DẬY!" nghe thật đã cái lỗ nhĩ!!! Ông bạn tôi liền mang ra đọc cho thằng quý tử nó nghe. Nghe xong, quý vị tin không" Thằng bé hết bệnh liền! Chủ nhật vừa rồi tôi đi BBQ với gia đình người bạn ăn mừng thằng con tỉnh ngộ nhờ bài viết của ông Quốc. Chuyện nghe thật lạ lùng, nhưng thiệt 100%, nên viết ra đây để quý bà con cô bác nào chẳng may có chồng, con, ăn phải cháo lú, tấp tểnh theo CS, thì cứ vác bài của ông Quốc ra đọc cho nghe, bảo đảm hết bệnh liền tắp lự...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.