Hôm nay,  

Quẫy Con Chó

12/08/200400:00:00(Xem: 5765)
Chiến tranh và lá phiếu bầu cử Tổng Thống Mỹ có liên hệ gì với nhau" Ba tháng trước khi dân Mỹ đi bỏ phiếu bầu Tổng Thống năm 1972, Richard Nixon và Cố vấn An ninh của ông là Henry Kissinger đã họp riêng tại Phòng Bầu Dục Bạch Cung, bàn bạc bao giờ và làm thế nào để Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam, vì Nixon lúc đó đã kết luận rằng Việt Nam Cộng Hòa sẽ không có cách nào sống còn nổi. Đầu tuần này tin AP cho biết nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày Tổng Thống Nixon từ chức, một cuốn băng thu âm tiếng nói của ông được ghi chép lại thành văn bản. Trong cuộc họp ngày 3-8-1972, Nixon nói với Kissinger: “Chúng ta phải thừa nhận rằng thắng cử là một điều vô cùng quan trọng. Quan trọng ghê gớm cho năm nay, nhưng liệu chúng ta có thể có một chính sách đối ngoại nào có khả năng thực hiện được trong một hay hai năm tới hay không, khi Bắc Việt nuốt chửng miền Nam Việt Nam"”

Một số nhà sử học, trong đó có tiểu sử gia Jeffrey Kimball coi đó là bằng chứng Nixon đã đem quân đội Mỹ hy sinh cho mưu cầu được đắc cử Tổng Thống nhiệm kỳ II, làm cho quân đội Mỹ phải tiếp tục tác chiến hầu giúp chính phủ VNCH khỏi bị sụp đổ trước ngày bầu cử ở Mỹ. Kimball nói vào năm 1972, nếu không là trước thời đó, họ đã biết không thể nào thắng cuộc chiến (Việt Nam) và như vậy họ cần phải kết thúc nó. “Nhưng - theo lời Kimball - vấn đề là nếu rút vào cuối năm 1971 hay đầu 1972, Saigon có thể bị thất thủ trước ngày bầu cử (ở Mỹ). Hoặc ngay sau ngày bầu cử. Như vậy vấn đề tranh cử rõ rệt ảnh hưởng đến kế hoạch rút quân”. Kissinger hiện nay là một tham vấn chính sách đối ngoại, nói Kimball và các sử gia đã quá chú trọng đến những cuộc họp và lời nói trong chỗ riêng tư, nhưng đó không phải là chính sách của Nixon.

Các sử gia cho rằng câu chuyện phản ảnh “chiến lược tháo lui” của Nixon có “khoảng cách coi được”. Theo chiến lược đó Mỹ nâng đỡ Saigon để chính quyền này có thể tự lo sống còn được ít nhất vài năm và Nixon có thể tìm cách tách xa sách lược đó, tránh những “miểng văng” chính trị khi Saigon sụp đổ. Nixon lên làm Tổng Thống sau cuộc bầu cử tháng 11-1968. Từ năm 1969 Nixon đã bắt đầu rút bớt quân Mỹ khỏi Việt Nam. Cuộc hội đàm Paris khởi sự năm 1968. Đến năm 1972 Nixon ra lệnh dội bom dữ dội Bắc Việt và trải thảm bom vùng phụ cận Hà Nội để làm sức ép buộc Hà Nội phải chấp nhận ngừng bắn. Cuối năm 1972, dân chúng Mỹ hy vọng sắp có đình chiến ở Việt Nam để quân Mỹ rút về. Bởi thế trong cuộc bầu cử tháng 11 năm 1972, Nixon đã thắng nhiệm kỳ II như “trời long đất lở”, chiếm đến 520 phiếu cử tri đoàn, trong khi ứng cử viên đảng Dân Chủ George McGovern chỉ được 17 phiếu. Ngay ở Saigon, nhiều người cũng ăn mừng Nixon tái đắc cử nhiệm kỳ II. Người ta mở sâm-banh nổ đôm đốp ở dinh Độc Lập, vì thấy người từng ra lệnh dội bom lên đầu bọn cộng sản sẽ tiếp tục lãnh đạo nước Mỹ.


Thế nhưng đến tháng 2-1973 Nixon chấp thuận rút hết quân Mỹ khỏi Việt Nam và Hiệp định Đình chiến được ký kết ở Paris. Và đúng như Kissinger đã dự liệu, hai năm sau Saigon thất thủ. Trong cuốn băng thu năm 1972, Kissinger nói: “Nếu một hai năm sau Bắc Việt nuốt chửng Miền Nam, chúng ta có một chính sách đối ngoại có khả năng tồn tại được nếu coi việc đó như hậu quả sự bất lực của chính quyền Miền Nam Việt Nam”. Ông ta còn nói thêm: “Điều đó cũng không làm phiền lòng ai. Ở trong nước ta (Mỹ) về lâu về dài chính sách đó không có lợi cho chúng ta bao nhiêu vì các đối thủ của chúng ta sẽ nói việc đó đáng lẽ phải làm từ ba năm trước”. Năm 1973, giải Hòa bình Nobel được trao cho cặp bài song đấu Henri Kissinger và Lê Đức Thọ vì coi như hai ông này đã mặc cả riêng với nhau quá khổ sở mới đạt được “hòa bình” cho Việt Nam. Lê Đức Thọ không nhận giải, tại sao vậy" Thọ đã biết trước sẽ còn đánh nữa chớ có hòa gì đâu mà nhận" Còn Kissinger vẫn nhận giải như thường mặc dù đã biết “hai năm sau Saigon sẽ thất thủ”, và đã hiểu cái gọi là hòa bình đó cả Mỹ lẫn Việt phải trả bằng giá nào, kể cả xương máu người dân vô tội.

Tôi chợt nhớ đến một cuốn phim hư cấu có tựa đề là “Wag The Dog” (Quẫy Con Chó). Tiếng Anh động từ “wag” chỉ có nghĩa là quẫy hay quậy, chẳng hạn như câu “the dog wagged his tail”, “con chó quẫy đuôi”. Vậy tại sao lại “quẫy con chó”, chẳng lẽ có chuyện ngược đời “cái đuôi...quẫy con chó”" Đây là một cuốn phim hài hước, đầy trào phúng và châm biếm, nói cạnh nói khóe đến các ông Tổng Thống. Một ông Tổng Thống chỉ còn hai tuần đến ngày bầu cử tranh nhiệm kỳ II, không may lại bị phanh phui một chuyện xấu xa là đã “sờ mó” một em bé gái mới có 13 tuổi, có người nhìn thấy. Bấn xúc xích, ông ta bèn gỡ thế bí bằng cách muớn một anh “quẫy” con chó...chiến tranh tấn công nước Albania. Cố nhiên không phải chiến tranh thực sự mà chiến tranh “hầu như thật” trên màn hình TV, ca ngợi chủ nghĩa anh hùng của Đại Quốc Mỹ, với các bài ca mùi mẫn tuyên dương “bao chiến sĩ anh hùng...” trong đó cố nhiên có cả vị anh hùng Tổng Thống. Cuốn phim sản xuất năm 1997, xem thấy tức cười vô cùng, vì người ta đã biết nó ám chỉ ai. Đó là năm TT Clinton vướng mắc vào vụ nàng Monica Lewingsky và bị tố khổ tơi bời. Lúc đó cũng có chuyện Iraq gây rắc rối nên Clinton hăm đánh. Báo chí bới móc bèn cho rằng ông muốn “quậy” con chó chiến tranh để đánh lạc hướng dư luận. Tuy nhiên năm 1996 Clinton đã đắc cử nhiệm kỳ II rồi, nên nói rằng ông “quẫy chó kiếm phiếu” là không đúng.

Richard Nixon là vị Tổng Thống duy nhất trong lịch sử Mỹ bị buộc phải từ chức vì vụ nghe lén ở Watergate. Liên hệ đến thời cuộc ngày nay, người ta có thể hỏi: Liệu có thể xẩy ra một vụ Watergate thứ hai không" Nhất định không, bởi vì các máy canh phòng chống khủng bố thời nay sẽ không để loại trộm nào có thể lọt vào một tòa nhà công cộng. Vụ Watergate chỉ là lịch sử, nhưng nó cũng để lại một bài học quý giá. Ở đất nước vĩ đại này, luật pháp vẫn chiếm tay trên các vụ đấu đá chính trị đảng phái, trên cả những tham vọng của cá nhân.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.