Hôm nay,  

Thơ Thơ

02/06/200000:00:00(Xem: 6518)
Trang Thơ Thơ tuần này đột nhiên trở nên khởi sắc với sự ưu ái đặc biệt của thi sĩ kiêm nhạc sĩ Phạm Quang Ngọc, một người được Thùy Dzung ngưỡng mộ từ lâu, và từ lâu vẫn tưởng thơ của anh luôn luôn ngoài tầm tay với của trang thơ Sàigòn Times. Là người từng khoác áo lính, nhưng tâm hồn nghệ sĩ lúc nào cũng là tiếng vọng ngân nga bất tận trong đời anh, nên anh sáng tác thơ, nhạc thật đều, thật nhiều và đã có nhiều tuyển tập thơ, nhạc đến tay bạn đọc ở khắp nơi tại hải ngoại. Một trong những bài Thùy Dzung thích là bài Hoa Khế thi sĩ sáng tác khi còn ở quê nhà. Tuần này, trang Thơ Thơ hân hạnh được thi sĩ gửi tặng bản nhạc Đừng Nhìn Anh Như Thế và bài thơ Thất Kinh Thân Phận, làm theo thể lục bát.

Bên cạnh thơ nhạc của bạn Phạm Quang Ngọc, trang Thơ Thơ còn hân hạnh được sự đóng góp của một thi sĩ mới là bạn Vĩnh Hòa Hiệp qua bài Hương Cau. Đọc bài thơ, Thùy Dzung thấy tác giả đã dùng những từ thật mộc mạc, có giá trị gợi tưởng đặc biệt đến quê hương như "hương cau, đò ngang, dậu thưa". Thùy Dzung thích nhất câu thơ cuối, vì thiếu câu 8 để hoàn chỉnh câu lục bát nên đọc lên tạo cho người đọc một dư âm bất tận, một tiếc nuối không nguôi và nỗi bâng khuâng thì lơ lửng mãi mãi...

Đặc biệt, bạn Kỳ Nguyễn, qua bài thơ Nỗi Nhớ Không Rời cũng đã đánh thức trong tâm tư người đọc những kỷ niệm tuyệt vời, ôÔi ngọt ngào sao ngụm nước sôngọ, cùng niềm thương cảm dành cho tác giả, "Nhiều đêm thức giấc thường nhung nhớ, Dĩ vãng tan ra, mộng rã rời".

Người bạn thơ thủy chung mà Thùy Dzung muốn để dành nhắc đến sau cùng là bạn Hiền Nhân, một trong những thi hữu quen thuộc nhất của trang Thơ Thơ, cho dù dung nhan và nhân ảnh cho đến nay vẫn nhạt nhòa... Trong tâm trí Thùy Dzung. Bài thơ tuần này của bạn Hiền Nhân nhan đề Tàn Thu Tâm Sự là cả một sự gửi gắm cho người em gái viễn phương, nhưng cũng là những gửi gắm dành cho độc giả yêu thơ, tri kỷ của tác giả... "Đèn nhớ ai mà mắt đỏ tiêu điều; Để lệ nến rơi nhiều theo canh vắng"...

***
Hương Cau

Nhà em thoang thoảng hương cau,
Anh đây thức trắng canh thâu nhớ nàng.
Chờ mai qua chuyến đò ngang,
Chờ em qua đến hai hàng dậu thưa.
Chờ em tan buổi học trưa,
Đường về một bóng anh đưa hộ về.
Chờ em, khuất ánh trăng thề
Dưới giàn thiên lý lời thề trăm năm.
Giờ em biệt xứ xa xăm,


Hương cau ngày cũ âm thầm anh đau.
Nhớ Hương cau, nhớ Hương cau.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Tàn Thu Tâm Sự

Về người em gái viễn phương

Chiều thu lạnh, dừng chân nơi quán vắng
Tìm lãng quên qua men đắng nhạt nhòa
Em đã về sau mấy dặm đường xa
Lòng rộn rã niềm vui duyên văn nghệ.

Em trở lại, vườn thơ xưa hớn hở
Đón em về tô điểm vạn sắc hương
Vắng em rồi như vắng cả niềm thương
Lòng hoài vọng bạn hiền khi trăng xế.

Lòng ái ngại trên bước đường nhân thế
Sợ gai đời rỗ nát gót chân son
Bụi đường xa làm nhan sắc héo mòn
Thêm ngao ngán cho tình đời ấm lạnh.

Rượu đất khách không vơi sầu cô quạnh
Trăng chưa tàn sao trăng lạnh đìu hiu
Đèn nhớ ai mà mắt đỏ tiêu điều
Để lệ nến rơi nhiều theo canh vắng.

Mười bốn năm, chim ngàn đà mỏi cánh
Thơ tâm tình một gánh biết trao ai
Nhạc ly hương dạo mãi khúc quan hoài
Ai tri kỷ và ai người đồng điệu.

Có những lúc hướng về nơi xa thẳm
Biết người đi tâm khảm có vương sầu
Bước lạc loài tình huynh đệ khắc sâu
Dư hương cũ êm đềm hồn thơ nhạc.

Melbourne, một chiều thu lạnh

Hiền Nhân

*

Nỗi Nhớ Không Rời

Chợt thức trong phòng cao ốc rộng
Quê người, lẽ bóng, gió mưa tuôn
Nửa đêm về sáng, buồn hiu hắt
Nhớ bóng quê xưa, nhớ lạ thường...

Lan man nhớ lại thời son trẻ
Dĩ vãng hiện về như cuốn phim
Này mái trường xưa, này sách vở
Này thầy cô, này bạn thân quen.

Nhớ buổi chơi bi và thảy đáo
Sân trường lạo xạo bước nai tơ
Rồi chơi đánh tổng, chơi rồng rắn
Trong trắng nào hơn tuổi học trò"

Nhớ thuở trốn nhà đi bắt dế
Tìm theo tiếng gáy vọng từ xa
Vai đeo túi dệt, tay cầm cuốc
Um khói, đào hang chẳng nệ hà!

Nhớ lần đi bắt cá lia thia
Bang ruộng, bương nương, lội cả đìa
Bong bóng nổi đâu tìm tới đó
Trời trưa, nắng đổ, xạm màu da.

Nhớ ngày đi học thường đi sớm
Lượm trái vườn ai rụng giữa đêm
Ra quán đổi xôi hay đổi bánh
Hoặc đồ chơi hoặc cả thơ tem...

Nhớ những buổi trưa đi tắm sông
Trời cao xanh thẳm, nắng hanh nồng
Phù sa quen thuộc gây mùi nhớ
Ôi, ngọt ngào sao ngụm nước sông!!!

Quên được làm sao cô bạn gái
Nhặt nhiều hoa máu ép trong tim
Để hoa vào giữa hai trang giấy
Lưu bút ngày xanh, nhớ bạn hiền.

Bây giờ tất cả ai còn mất"
Mấy kẻ còn đây, mấy kẻ xa"
Dâu bể có khi đầy nước mắt
Người đi mang cả bóng quê xưa!

Hoa giáp vừa tròn tuổi sáu mươi
Mây trôi bèo dạt tới quê người
Nhiều đêm thức giấc thường nhung nhớ
Dĩ vãng tan ra, mộng rã rời...

Kỳ Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.