Hôm nay,  

Thơ Thơ

27/04/200200:00:00(Xem: 6058)
Nhang Khói
Nhớ ngày quốc hận 30.04.1975

Nhân sinh là xác là hồn
Hồn phiêu phách tán vẫn còn quanh đây
Ba ngàn thế giới vần xoay
Ngày đêm, sáng tối buœa vây kiếp người
Bơœi không gặp gỡ trên đời
Thôi thì nhang khói cho người thiên thu.

Việt Nhi

*
Thương Tiếc Chiến Hữu Lê Caœnh Túc
Kính chia buồn đến gia đình tang quyến

Chiến hữu ra đi bao tiếc thương
Tháng năm tranh đấu vững lên đường:
Không nề khổ nhọc dù gai góc!
Chẳng ngại gian truân mặc gió sương!
Chồng vợ kiên trì: Vì tổ quốc...
Anh em quyết chí: bơœi quê hương...
Bồng lai cực lạc tiễn đưa bước,
Chiến hữu ra đi bao tiếc thương!

Phan Châu - Victoria

*
Vãn Thi Truy Điệu Cố Thi Hữu Tố Phương
(Cố thi hữu Tố Phương, nhũ danh Dương Ái Lan tạ thế tại Sàigòn ngày 18.3.02 nhằm ngày 5 tháng 2 năm Nhâm Ngọ, hươœng thọ 81 tuổi)

Bùi ngùi nghe chị đã đi xa
Caœnh cũng sầu theo bóng nguyệt tà
Ngõ trúc hôm nào nồng nghĩa bạn
Vườn lan thuơœ ấy ngát hương hoa
Câu thơ tuyệt tác say tình bút
Tâm sự trao nhau ấm caœnh già
Tiếc cánh sao trời đang rực sáng
Vì đâu tắt lịm cuối trời xa!"

Thôi thì:
Thắp nén hương lòng xin khấn nguyện
Hồn thiêng cõi lạc bạn nhàn qua.

Đan Phụng kính vãn

*
Dấu Xưa

Trang sưœ còn xanh trên giấy xưa
Dấu binh nhung vạn kiếp chưa mờ
Đường gươm Trần Hưng Đạo năm trước,
Khứa nát hồn ta đến xác xơ.

Vó ngựa Cao Bằng phong kín rêu,
Âm ba tiếng lạc, tươœng quân thiều.
Đêm đêm vang vọng miền quan tái,
Trăng gió biên đình cũng tịch liêu.

Thái Ấp, người xưa giữ nghiệp đồ,
Gái anh thư với maœnh khăn xô.
Ba hồi trống dựng Mê Linh dậy,
Trơœ giáo ngang mày chém giặc Tô.

Lời hịch nào âm hươœng thiết tha,
Mang hồn sông núi cuœa ông cha.
Ta người Hưng Đạo - như còn thấy,
Một trận Bình Than vững nước nhà.

Tiếng thét nào kinh giặc Thoát Hoan,
Trần Bình Trọng ngạo nghễ ngang tàng.
Khí thiêng sông núi còn hun đúc"
Những đấng anh hùng cuœa nước Nam.

Chẳng thẹn cùng ai tiếng trượng phu,
Lý Thường Kiệt chống giữ cơ đồ.
Ngọn rau, tấc đất nhuần mưa móc,
Vạn tiếng quân reo vọng dưới cờ.

Kìa bước quân đi bóng chập chùng,
Nưœa đêm về chiếm lại Thăng Long.
Những ai đã thác từ muôn trước,
Còn thấy Quang Trung dáng lẫy lừng.

Ngọn sóng nào lên cuốn xác thây,
Người xưa - thế giữ nước - là đây.
Đêm nay tiếng sóng Đằng Giang thét,
Hãy traœ cho ta sông núi này.

Trang sưœ người ơi chưa úa nhàu,
Mà nay đất nước ngập binh đao.
Hồ Trường đã cạn hồn sông núi,
Máu lệ trong ta cứ ứa trào.

Đã mấy năm ta dưới ngọn đèn,
Khêu hồn sông núi dậy linh thiêng.
Án thư cát bụi chưa mờ dấu,
Còn đó niềm đau cuœa Việt Nam.

Lâm Nam Triều

*
Tuổi Treœ Hôm Nay
Viết để thân tặng các bạn treœ

Tuổi treœ hôm nay phaœi đứng lên,
Cho dù trước mũi đạn lằn tên.
Thù nhà dạo ấy, ta chưa traœ,
Nợ máu giờ đây, giặc phaœi đền.
Bão tố buœa vây lòng vẫn vững,
Phong ba giăng phuœ dạ thêm bền.
Làm trai sống giữa thời tao loạn,
Nếu chết vì dân thế cũng nên.

Tuổi treœ hôm nay phaœi thiết tha,
Ôm bầu nhiệt huyết cuœa ông cha.
Trai thì gánh vác tình sông núi,
Gái vẫn cưu mang nợ quốc gia.
Tưœu điếm ca lâu nên tránh boœ,
Điều hư tật xấu phaœi chừa ra.
Tâm hồn thể chất luôn lành mạnh,
Để tiếp tay xây dựng nước nhà.

Tuổi treœ hôm nay phaœi quật cường,
Thề nguyền sống chết với quê hương.
Từng nung nấu những lời tâm huyết,
Phaœi vẫy vùng trong caœnh gió sương.
Tiến chẳng cầu danh, danh chẳng nhục,
Lui không thẹn mặt, mặt không thường.
Trong cơn quốc phá gia vong ấy,
Chí quyết làm thân phận cột rường.

Tuổi treœ hôm nay phaœi trươœng thành,
Vào đời với ánh mắt long lanh.
Luôn luôn quý trọng điều nhân nghĩa,
Mãi mãi khinh thường baœ lợi danh.
Sống chết không vơi tình đất nước,
An nguy chẳng nhụt chí hùng anh.
Theo gương nối bước người Phù Đổng,
Chói lọi muôn đời nét sưœ xanh.

Lâm Nam Triều

*
Quán Chiếu

Nghe tiếng chim vùi trong cõi mộng
Giật mình tỉnh giấc gió vườn xưa
Có không một bến bờ vô vọng"
Quán chiếu nằm nghiêng dốc Đại Thừa.

Oằn thân nghiệp chướng, cơn vô vọng
Hạt bụi phù sinh kiếp sống nhờ
Bờ cát còn nương chân sóng vỗ


Cánh phù dung mọng áng sương tơ.

Quay lưng vào vách nhìn chân tướng
Hình giaœ ngây ngây, mắt dị thường
Tấm áo già lam, tầm đuốc toœ
Niệm Kim Cang, ánh đạo mười phương.

Chân như là thế, không như có
Ví một dòng sông, khóc một đời"
Sao không nhìn nắng reo đầu ngõ"
Tiếng nấc phòng the, dập mộng ngời...

Phạm Quang Ngọc

*
Cõi Yêu

Từ tôi chạm chén tương quỳnh
Bóng em như đã in hình trong tôi
Ngọt ngào đưa chén lên môi
Rượu say mong cạn có đôi bóng hình
Đêm khuya say giấc giật mình
Mộng mơ vừa thấy như tình với em
AŒo huyền mà ấm con tim
Lặng im nhắm mắt để tìm cõi yêu.

Hiệp Lữ

*
Tiếng Thu Trong Đêm Về

Vầng trăng thu, từng cành in bóng.
Từng giọt tàn đêm, điểm tiếng sương...
Coœ nhớ chân cây, cành raœi lá,
Chiều chiều gió nhẹ, dỡn hoa thương!

Bên song chói maœnh, sáng trăng qua.
Tỉnh giấc âm thầm những bước ra.
Thoœ theœ lướt đi trong gió thoaœng...
Lại làm xao động giấc thu hoa!

Dưới gốc cây nghe lá những lời.
Raœi rác trong đám, lá khô rơi!
Những hồn thu laœo đaœo khuya vắng...
Thuœ thỉ cùng hoa nói cuộc đời!

Thoang thoaœng mùi hương ơœ các bông.
Bay ra thu đượm khắp không trung...
Trong khi ngây ngất say sưa ấy,
Lại chợt cành cây tiếng lá rung!

Thấy gió lùa qua giấc mộng chìm!
Phá làn hương tắc, giấc êm đềm...
Tôi muốn lá vàng đừng rơi nữa.
Lệ buồn rơi lá, trong thu về.

Thanh Tương

*
Nhớ Mong

Nhớ người, khi đèn đường bật sáng
Nắng chiều tàn phaœng phất giữa không gian
Chim ruœ nhau về tổ bay từng đàn
Làm ta nhớ tiếng chuông reo mời gọi

Người là tiên, truyện hoang đường thần thoại
Đêm hiện về trong giấc mộng dơœ dang
Lúc hồn ta đang lạc bước lang thang
Giữa biển rộng mênh mang bờ cát trắng

Người là ai mà lòng ta trống vắng
Đêm trăng hè một con muỗi vo ve
Giấc nguœ dơœ dang, đom đóm chập chờn
Để ta thèm mong người về mơn trớn

Nếu người còn quyến luyến caœnh bồng lai
Thì đừng thèm nghe thơ ta mời gọi
Đừng bận lòng lời năn nỉ, van xin
Mặc ta nhớ ôm mộng vàng, rên rỉ

Nhân duyên đôi ta vì ngẫu nhiên hay tùy hỉ
Mà phaœi xa nhau, cách biệt phân ly
Người tuổi trăng lên phơi phới xuân thì
Boœ lầu mộng quy y theo đức Phật

Thực tế đã làm ta tỉnh giấc
Quay trơœ lại với cuộc sống trầm luân
Dù có cô đơn, đau khổ nghìn lần
Ta vẫn nguyện sẽ cam lòng yên phận

Chiều nay buồn, ta nhớ người day dứt
Bơœi người quên không điện thoại cho ta
Khiến lòng ta trống vắng, mù lòa
Lên cơn sốt cô đơn, khắc khoaœi

Nhưng xin người đừng vì ta mà trễ naœi
Tụng niệm Nam Mô cho nhân loại, chúng sinh
Số phận cuœa ta dù sóng gió điêu linh
Ta cũng chỉ mong đêm về, gặp lại người trong mộng.

Hạnh Nguyên

*
Nhìn Trăng Mà Nhớ Trăng Xưa

Trời tháng Ba - đất người lập
Xuân Quê mình gió bụi - nóng không em"
Trăng xưa mười sáu buồn duyên dáng
Đêm tiễn em về - đêm rất êm!!

Mái tóc năm nao rẽ sợi huyền
Trăng nhìn len lén - ngọt hương duyên
ƠŒ đây - thỉnh thoaœng anh nhìn thấy
Trăng leœ loi - trời đêm cô đơn!!

Biết đến bao giờ tìm lại được
Duyên trăng mười sáu thuơœ tình xưa
Thư em ray rứt xa ngàn dặm
Anh nhớ - nhưng mà em biết chưa"

Thuơœ ấy anh về vương cát bụi
Hình như áo trận khói sương mờ
Trời Tây Nguyên đó buồn muôn thuơœ
Anh gưœi hồn thơ trong mắt thơ!!

Hình như mình gặp đêm mười sáu
Ướp sáng hương trăng - chín thật đầy
Bên em khe khẽ lời trăng mật
Đêm rất mơ - lòng anh đắm say!!

Đất nước tình quê chừ uất nghẹn
Em buồn - mẹ khóc trắng lòng đau
Thì thôi duyên kiếp câu hò hẹn
Vận số riêng ai - quá thaœm sầu!!

Tám năm biền biệt trời phương Bắc
Gần đuœ ba ngàn đêm nhớ thương
Tám năm chưa một lần trăng sáng
Mơ tóc em bay giữa phố phường

Thương Mẹ già nua sống quạnh hiu
Thương em dầu giãi khổ trăm chiều
Thương anh cay đắng thân tù tội
Giặc đã về đây - gây khổ đau!!

Đêm nay chợt thấy trăng len lén
Rất leœ loi nhợt nhạt đất trời
Bỗng nhớ quê mình trăng rất sáng
Trắng lòng - nhớ quá bé thương ơi!

Thôi nhé quê mình trăng lại sáng
Anh về đất nước dậy niềm vui
Cờ vàng kiêu hãnh bay trong gió
Traœ lại em xưa trọn nụ cười.

Thy Lan Thaœo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.