Hôm nay,  

Niềm Đau Tị Nạn

4/9/200200:00:00(View: 4682)
Trong những biến động đẫm máu ở Trung Đông, hình ảnh nổi bật vẫn là chiến xa, trực thăng và bom tự sát, nhưng ít người nhắc đến dân tị nạn, hoặc có nói cũng chỉ coi như vấn đề thứ yếu hạ hồi phân giải. Người tị nạn Palestine hiển nhiên là nạn nhân nhưng lạ lùng thay, họ cũng là tác nhân triệt để của cơn bão máu này. Phần lớn những người đánh bom tự sát đều xuất thân từ các trại tị nạn. Những trại đó ở đâu và người tị nạn đã đau khổ đến thế nào để tìm một con đường tối hậu là cái chết nổ tan xác. Họ làm như vậy để nói lên sự uất hận của họ chăng"

Hiện có ít nhất 3.8 triệu người tị nạn Palestine ở rải rác khắp Trung Đông, nhưng nhiều nhất ở miền Nam Lebanon, tiếp giáp vùng Bắc Israel. Thứ đến những trại tị nạn của người Palestine ở ngay trên phần đất mà theo nghị quyết của LHQ từ năm 1947 đã dành cho người Palestine là Tây ngạn và dải Gaza. Vậy những người tị nạn này từ đâu đến" "Chuyện dài thuyền nhân" Palestine bắt đầu từ năm 1948. Sau khi người Do thái tuyên bố lập nước Israel, nguời Ả rập Palestine với sự trợ giúp của các dân tộc Ả rập xung quanh đã nổi lên đánh phá, thề tiêu diệt quốc gia này. Chiến tranh xẩy ra, người Do Thái gọi cuộc chiến này là chiến tranh độc lập và nó đã diễn ra ngắn ngủi với sự đắc thắng của Do thái. Dân Do thái và Ả rập vẫn sống lẫn lộn ở Palestine nên khi nước Israel mới thành lập, trên lãnh thổ cũng có nhiều cộng đồng Ả Rập. Trong chiến tranh độc lập, Do thái đã thấy hiểm họa "nội thù" trong tay áo, bèn nhân cơ hội trục xuất đại đa số người Ả Rập ra khỏi lãnh thổ Israel.

Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, nhiều thế hệ tị nạn Palestine đã sinh ra ở trại tị nạn và suốt đời chỉ biết có trại tị nạn chớ không thấy nơi nào là quê hương. Thế tại sao họ không định cư luôn mà còn muốn tìm về quê hương cũ của cha ông họ" Định cư cũng khó, như nước Lebanon chỉ muốn người tị nạn trở về Palestine chớ không muốn dung nạp. Một số rất ít các nước Ả rập như Jordan đã cho người tị nạn quyền công dân và quyền tự do lựa chọn. Lãnh thổ Jordan trước đây bao gồm cả Tây ngạn và Jordan cũng có một bà hoàng hậu vốn gốc Palestine. Nhưng đại đa số người Ả rập Palestine sống ở ngoại quốc vẫn là dân tị nạn.

Vậy tại sao Tây ngạn và Gaza là đất của người Palestine lại có những trại tị nạn Palestine" Thật lạ lùng, nhưng ít người chịu đặt câu hỏi như vậy. Bởi vì đây là vấn đề chiến lược. Chính quyền của Yasser Arafat muốn giữ nguyên những trại tị nạn này để tranh đấu cho những người trước năm 1948 sống trên lãnh thổ nay là Israel được trở về nơi cũ. Arafat chủ trương quyết liệt như vậy là có lý do. Bởi vì sau cuộc chiến Do-thái-Ả rập năm 1967, Israel chiếm được toàn bộ Gaza, Tây Ngạn và cả Cao nguyên Golan thuộc nước Syria, ở các vùng đó những trại định cư của người Do thái mọc lên như nấm. Nhìn sơ sơ trên bản đồ cũng thấy hàng trăm khu định cư của người Do thái trên đất Palestine. Chiến lược của Israel là dĩ độc trị độc, lấy định cư "trị" tị nạn. Để người tị nạn Ả rập trở về lãnh thổ của mình là Israel lâm nguy, vậy chỉ có cách "gài" định cư vào lãnh thổ Palestine để cầm chân địch. Nhưng các phong trào đấu tranh cực đoan của Palestine cũng biết lấy độc trị độc. Họ lập những đội quân quyết tử đánh bom tự sát rất thuận lợi ở những trại tị nạn trên đất họ để nung nấu sự căm thù quyết tử của giới trẻ. Đúng là kẻ kia tám lạng người này nửa cân.

Và bây giờ chiến xa, thiết vận xa Israel ào ạt tiến vào Tây ngạn để làm gì vậy" Hiển nhiên chiếm đất không phải là mục tiêu. Dù có chiếm đóng cả chục thành phố, đó cũng là nhất thời. Trước áp lực của dư luận thế giới và cả của Mỹ cũng như nghị quyết của Hội Đồng Bảo An, Israel nói: "Sẽ rút khi làm xong việc". Việc gì vậy" Chủ yếu là "phá tan hạ tầng cơ của khủng bố". Người ta đã thấy những trận giao tranh nặng nhất diễn ra ở những trại tị nạn Palestine ở Tây ngạn, nơi xuất phát những quả bom tự sát. Israel có quân đội vào loại mạnh nhất thế giới, có vũ khí hiện đại, có chiến xa đem đại bác bắn sập cả những tòa nhà, có trực thăng từ trên không bắn phi đạn và xả liên thanh, dù gặp thành lũy kiên cố đến đâu có thế phá tan trong khoảng khắc, nay tại sao phải vất vả trước những trại tị nạn chỉ có những căn nhà lều ọp ẹp" Đó là vì trại tị nạn có quá nhiều dân tay không võ khí, quân Israel phải dè dặt. Các tay cầm đầu tổ chức binh đoàn quyết tử núp sau hàng rào người tị nạn là an toàn nhất.

Thế nhưng trong thế đấu tranh nghiêng ngửa đó, có một câu hỏi đau thương nhất. Những mái đầu xanh nam nữ đó xuất thân từ một "giống" người mang tên "tị nạn" đã đem thân mình làm bom để làm gì vậy" Cố nhiên không phải để tranh đấu "trở về quê hương" vì xác họ đã tan còn đâu mà trở về. Họ tự sát cũng không phải vì quá đau khổ đến độ không còn thiết sống nữa. Họ chết là để người khác sống. Lòng hy sinh vô bờ bến được nung nấu bằng một thứ căm thù đến xương tủy, nó đã trở thành một thứ vũ khí khủng khiếp của loài người. Binh đoàn tuẫn tiết còn có hàng ngàn người như vậy.

Người ta đã dồn nhau đến chân tường. Một câu hỏi được đặt ra. Nếu hàng ngàn quả bom tự sát tiếp tục nổ, liệu mạng sống của quốc gia Israel còn được bảo đảm hay không" Israel phải đem quân tấn công bất chấp dư luận thế giới vì nếu không, nước Israel sẽ tan. Nhưng khi Israel triệt hạ được các tổ chức đánh bom tự sát, hy vọng thành lập quốc gia của người Palestine cũng mờ dần, khiến họ phải kéo dài cuộc chiến đấu. Vậy bao giờ có hòa bình" Còn lâu...nếu người ta chưa cắt đứt được chuỗi liên hoàn "tị nạn, định cư" và "định cư, tị nạn".

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.