Hôm nay,  

Thơ Thơ

22/10/200100:00:00(Xem: 5478)
Chúng Mình Tha Hương: Mời Xướng Họa

Thân tặng nữ sĩ Đan Phụng

Ngắm trăng có gió, có người
Có hoa đủ loại... vào đề vịnh chơi.
Viên trang ngắm cảnh cho vào
Cầm, kỳ, thi, họa... những đề thú thơ.
Xướng, họa bạn thơ với mình
Bút nghiên tựa áng tràn trề tình vơi.
Qua đây gặp được bạn thơ
Thơ ơi đất khách nghe lòng vấn vương.
Vui thơ quên hết cuộc đời,
Cảm ngày sơ ngộ, chúng mình tha phương.
Ai về nhắn với quê hương,
Nắng đây từng sợi, rơi vào thơ say.
Quen thơ tình bạn bốn phương
Biết nhau nghĩ đến, tình ta cuối đời.
Ước gì như chỉ một nhà,
Cùng chung thi, bút... ngâm bài nổi trôi.

Thanh Tương

*
Vui Hội Ngộ

Thân kính tặng quý thân hữu để kỷ niệm buổi tái ngộ bác Đan Phụng tại nhà Viêm Trâm.

VUI mừng gặp lại bạn đồng thanh
ĐAN Phụng thi văn đã nổi danh
DỰ thủy chung đầy tình quyến luyến
ĐÀO đoan trang vẹn nghĩa chân thành
LẠC như túng bách luôn tươi thắm
TIẾP tợ trúc mai mãi đẹp xinh
VIÊM ví thân bằng là ngọc báu
TRÂM anh nề nếp sống yên lành.

Thanh Viêm - bút hiệu Nam Hương

*
Trang họa bài "Vui Hội Ngộ"

Trân trọng trao về hai bạn Viêm-Trâm để đáp lại tình tri kỷ, thân mến tặng hai bạn Dự-Đào và hai bạn Lạc-Tiếp để lưu niệm.

Lòng vui tái ngội buổi trời thanh
Hiếu khách, chủ nhân rõ xứng danh
Đan Phụng tâm tư đầy cảm xúc
Dự Đào tình cảm thật chân thành
Viêm Trâm hạnh phúc luôn đầm ấm
Lạc Tiếp duyên hòa khá thuận xinh
Tri kỷ say sưa câu xướng họa
Người thơ yêu cuộc sống trong lành.

Đan Phụng

*
Như Tượng Buồn

Người ta yêu nào ngờ
Ta yêu rất đơn sơ
Như tình yêu sông núi
Như con nước không bờ
Nhìn ta sao hững hờ
Một chiều hoang bơ vơ
Dừng chân ta bỡ ngỡ
Ngơ ngẩn ta làm thơ
Người ta yêu nào ngỡ
Ta yêu rất đơn phương
Một chiều hoang hoa nở
Ta dừng gót tang bồng
Hồn ta sao bỗng vỡ
Phớt nhẹ nhan sắc hồng
Của người au má đỏ
Cướp mất ta linh hồn
Trăm năm ta sửng đó
Như tượng buồn khói sương.

Anh Hạ - Melbourne

*
Còn Thương Rau Cỏ Sau Vườn

Thương hoài hẹ nước ngò gai
Thương cà thương sả tàu bay cải trời
Thương thầm cái giậu mồng tơi
Thương rau đắng đất bên bờ mương xanh
Thương cai bụi ớt bụi hành
Thương rau húng lũi bạc hà lá răm
Thương dề rau ngổ trong đầm
Thương thay bông súng suốt năm ngoài đồng
Thương cho mấy luống cải ngồng
Thương cho rau muống trổ bông trắng ngời
Thương rau dấp cá rã rời
Thương rau đắng biển tím ngời tía tô
Thương dây bí đỏ rợ hồ
Thương giàn mướp đắng nấu tô tép mềm
Thương nồi bầu luộc không nêm
Thương rau bù ngót cần tàu càng cua
Thương đọt điều lá chua chua
Thương cây cao kỷ rau dừa nấm rơm
Thương hoài mấy cộng ngò ôm
Thương cây so đũa ốm nhom ngoài vườn
Thương dề rau má gần mương
Thương thân rau dút đọt điều tần ô
Thương em nhà lúa mấy bồ
Thương mà anh chẳng dám dô thôi đành.

Vĩnh Hòa Hiệp

*
Gửi Em

Anh được thư em gửi vào thăm
Giữa mùa thu đẹp sáng mười lăm
Cho hay ngoài ấy em vui khỏe
Em đẹp em vui tựa trăng rằm.

Em hỏi thăm về chuyện ở ăn
Trong này trại cấm vẫn khó khăn
Vẫn như ngày tháng em còn ở
Thanh lọc thuyền anh chửa tới lần.

Anh nghỉ đi làm lúc em đi
Tình hình thanh thản hơn mọi khi
Ngẫm suy tính chuyện về cuộc sống
Mong giúp cho đời được chút chi.

Em hỡi! Nhắc chi ân với huệ
Phải giúp đỡ em, việc của anh
Đã bạn đồng hương cũng đồng nghiệp
Giặc vào nên phải bước lênh đênh.

Em ở tự do gửi thư thăm
Cảm ơn em gái đã quan tâm
Anh mong em hãy làm điều nghĩa
Giúp sao Vinh, Lễ khỏi giam cầm.

Khước từ Vinh Lễ đã tháng nay
Em thấy thế nào em cho hay"
Ngày tháng đợi chờ nay thất vọng
Em thương giúp Lễ việc này đây.

Anh viết thư này gửi đến Hương
Để lòng nhớ nhớ với thương thương
Nhớ em ngày tháng còn chung trại
Thương cho số phận những người thương.

Em thương thông cảm lời anh nhé
Ngày tháng trôi đi những chán chường
Tự do trả lại ra ngoài ấy
Gặp người em gái ngát thơm hương.

Anh Mười - trại cấm Hồng Kông

*
Mấy Hàng Nghiêng

Thơ tôi viết mấy hàng nghiêng
Dăm hàng tịch mịch giữa miền hư không
Bồng bềnh nắng ở trên sông
Sông trôi về biển bỏ dòng nắng tan
Lệ tôi rớt xuống hai hàng
Mang theo dục vọng chảy tràn sắc thân.

Thơ tôi vẽ ngọn Phong thần
Theo người lên núi tìm vầng trăng xưa
Khi về trời tạnh cơn mưa
Vườn tôi đất cát vắng thưa tiếng người
Đứng ngồi bóng tạc mồ côi
Ngó quanh quất thấy hình tôi nhạt dần.

Lý Thừa Nghiệp

*
Nói Với Quê Hương

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước chịu đau khổ ngàn đời.
Tàu xâm lấn, "Dân Tộc" chơi vơi.
Đế quốc đô hộ, "Dân Tộc" tơi bời,
Cộng thống trị, "Dân Tộc" rã rời...!
Đất nước ơi còn đau khổ nữa thôi!"

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có rừng vàng, biển bạc,
Nhưng bao triệu người sống trong xơ xác!
Bởi giặc thù thống trị hung ác;
Gây chết chóc, tù đày, nhà tan, cửa nát!
Đất nước ơi, cuộc đời sao chua chát!"

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có đồng lúa trải dài,
Mà sao "Dân Tộc" không tương lai,
Không đủ cơm ăn và áo mặc..."
Mẹ cha nhìn bày con lòng quặn thắt!
Đất nước ơi! Nghĩ về "Người" lòng đau như cắt!

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có bốn ngàn năm "Văn Hiến"
Mà sao "Dân Tộc" mù tối triền miên!"
Thiên hạ lên trăng và xuống biển...
Mà sao "Dân Việt" phận tối đen!
Bởi đâu "Dân Ta" đi lùi lại,
Phải chăng "bọn thống trị" bất tài""
Đất nước ơi! Bao giờ thấy tương lai"

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có bao anh hùng hào kiệt
Mà sao "Dân Tộc" mãi sống trong rên xiết!
Phải chăng lòng người không quyết liệt,
Dẹp tan đầu sỏ "vô thần thuyết";
Gây muôn vàn đau khổ mài miệt...
Vợ mất chồng, con thơ mất cha
Mẹ già chờ xác con mà chẳng gặp...!!!
Đất nước ơi! Sao "Dân Mình" đi cùng khắp...!"

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước cần có sự đổi mới,
Để "Dân Tộc" tiến lên cùng thế giới...
Hỡi những ai cầm quyền lãnh đạo,
Xin các Ngài ngước nhìn lên cao,
Muôn vàn tinh tú và trăng sao,
Mỗi vầng sáng là một nhân vị!
Luôn vâng phục Thánh Ý Chúa quyền uy!
Xin các Ngài yêu "Dân" trong cương kỷ,
Thương "Nòi" với tất cả lòng từ bi,
Hòa đồng thế giới trong nhân vị!
Chắc chắn "Dân Mình" sẽ happy(1)!!!

Tôi muốn nói với "Quê Hương" tôi,
Đất nước có trăm ngàn "Thánh Tử Đạo",
Chắc hẳn đẹp lòng Chúa ngự trên cao.
"Dân Tộc" hỡi! Hãy tin tưởng và hy vọng;
Nép bóng "Mẹ" (2) cầu xin cùng "Thánh Cả"(3)
Với trăm ngàn Thánh như ngàn hoa,
Hẳn Chúa thương ban lượng hải hà,
Đất nước "Tự, Bình"(4), "Dân" mình sẽ hoan ca!

Joseph Duy Tâm

(1) Hạnh phúc - (2) Đức Mẹ Maria - (3) Thánh Giuse, bạn Đức Mẹ Maria - (4) Tự do, dân chủ và hòa bình.

*
Vô Đề

Có phải vì em là ngôn ngữ...
Để trần gian nặng chữ tình yêu.

Nguyễn Thanh Minh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo một báo cáo được Trung Tâm Phòng Chống Dịch Bệnh công bố hôm 8 tháng 10, sự nhiễm trùng do 3 căn bệnh lây lan qua tình dục đã tăng trong 5 năm liên tiếp tại Hoa Kỳ.
Tình trạng béo phì ở trẻ em trên toàn thế giới được dự đoán là sẽ tăng trong 10 năm tới.
Bạn có bao giờ nghĩ rằng bác sĩ của mình chẩn đoán bệnh nhầm? Đây là một sự thật trên mức… “có thể”! Một nghiên cứu cho thấy trên 20% bệnh nhân bị chẩn đoán bệnh nhầm
Thống đốc California Gavin Newsom vửa ký ban hành một đọa luật vào ngày 8 tháng 10, cho phép người dân co thể mua thuốc phòng ngừa HIV mà không cần toa bác sĩ.
Trẻ em thường được khuyên mãi điệp khúc: ăn rau cho chóng lớn khỏe mạnh. Và theo một nhóm các nhà nghiên cứu Úc, ăn uống lành mạnh cũng giúp cho chúng ta vui vẻ hơn.
ĐGM Hoàng Đức Oanh mong muốn được gặp và chia sẻ với Cộng đồng NVQG tị nạn cộng sản tại Nam California về những thăn trầm ưu tư qua cuộc đời khổ nạn của ngài cũng như các vấn nạn của quốc gia
Tu tướng tức là dựa vào hình tướng bên ngoài: -Tụng kinh hấp dẫn… -Thuyết giảng cho hay …vẫn chỉ là hình tướng... Phát hành cả trăm băng đĩa, viết cả chục cuốn sách…...lấy cho được văn bằng Tiến Sĩ Phật Học…... “Thiền trà, thư pháp” cũng vẫn chỉ là hình tướng, nó chẳng biểu lộ sự chứng đắc của Thiền sư. -Làm thơ rồi nhờ nhạc sĩ phổ nhạc, ca sĩ nổi tiếng hát…chính là “bệnh”
OSLO - Nhân vật nhận giải Nobel Hòa Bình 2019 (là giải thứ 100) là Thủ Tướng Abiy Admed của Ethiopia, theo tin từ thủ đô Na Uy ngày 11 tháng 10.
Siêu thị nầy có lần mình quen Chiều cuối Đông phố mới lên đèn Hàng cây đỏ lá chờ cơn gió Hứa một đêm dài chắc lặng yên Em đẫy xe qua hàng trái cây Nầy em …xoài bưởi mãng cầu đây Quê hương một góc trời thu hẹp Gió Lái Thiêu về hoa mận bay
Một sao sáng trên bầu trời thi ca Việt Nam vừa vụt tắt. Nhà thơ Du Tử Lê đã qua đời tối thứ Hai 7/10/2019 tại Quận Cam, California.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.