Hôm nay,  

Kissinger

10/03/200200:00:00(Xem: 4417)
Chữ Việt có những biến hoá làm ngạc nhiên nhà ngôn ngữ học. Điển hình như chữ Lúa và Kissinger. Luá về hình thức là một danh từ chung, về nội dung, mang ý nghĩa tốt, vì là thực phẩm căn bản của người Việt. Nhưng từ thời Pháp thuộc dân Miền Nam, nhứt là dân Sàigòn, đã biến nó thành tĩnh từ nghĩa xấu. "Lúa rồi" đồng nghĩa với tiêu, hư, thất bại rồi. Nguyên do nghe đâu xuất xứ từ dân học Trường Tây Chasseloup Laubat, tiền thân của Trường Jean Jacques Rousseau, Lê quí Đôn ở Sàigòn. Tại Trường ấy, thời cực thịnh của chương trình Pháp, dạy cho học sinh Việt " Tổ tiên chúng ta là người Gaulois". Có một giáo sư dạy tiếng Việt nổi danh hắc búa, tên là Lúa. Thi vấn đáp Tú Tài, gặp Oâng hỏi tiếng Việt, thí sinh coi như "thi không ăn ớt thế mà cay", "mười phần hết bảy còn ba", khoá một, và " hết hai còn một mới ra Tú Tài", khoá hai.

Nếu học đường Sàigòn thời Pháp phát sanh ra chữ lúa kiểu mới, thì chánh trường thời Mỹ sanh cũng sanh ra chữ kissinger. Chữ kissinger ở đây viết không hoa một cách cố ý vì nó đã được dân Việt Nam biến thành danh từ chung, chớ không còn là danh từ riêng chỉ tên người, viết hoa nữa. Nó dùng để chỉ người đi đêm, làm việc khuất lấp, không quang minh chính đại. Sau 75, đồng bào Miền Bắc vào, chữ kissinger được thêm mắm dậm muối để trở thành động từ. Không biết Ô. Lê Đức Tho,ï Cố vấn Tối Cao Phái đoàn Hoà đàm Paris của CS Bắc Việt , người cùng đi đêm, cùng chia Giải Thưởng Nobel Hoà Bình với Tiến sĩ Kissinger, tuyên truyền như thế nào mà chữ kissinger hàm xúc ý nghĩa cố vấn, tham mưu, xúi quẩy sai vì tham vọng và quyền lợi riêng của người " trợ lý" ø( tức là, phụ tá nếu nói theo dân Miền Nam).

Từ ấy nhẫn nay, chữ lúa và kissinger có nghĩa nghĩa xấu và rất thông dụng trong văn nói bình dân VN. Và theo qui luật, chữ thường dùng sẽ phát triễn, không dùng sẽ thành tử ngữ . Thế thì chữ lúa và kissinger mang tiếng xấu ắt hẵn " Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ." Thực vậy, sau 1975, đã nhiều người Mỹ lẫn Việt có thẫm quyền, từng làm việc với, từng mắt thấy tai nghe, nói và viết về Tiến sĩ Kissinger và việc phản bội bức tử Việt Nam Cộng Hoà một cách tức tưởi. Gần đây nhứt cuốân băng ba trăm giờ của Toà Bạch Oác vừa được bạch hóa. Các cuộc đối thoại làm việc giữa Cố vấn An Ninh kiêm Ngoại trưởng, Tiến sĩ Kissinger với TT Mỹ Nixon là bằng cớ hùng hồn cho thấy nhận định không tốt của quần chúng VN về Tiến sĩ Kissinger là đúng.

Sự thật phơi bày rõ là TS Kissinger tranh đấu cho lập trường riêng của Oâng. Đó là bỏ rơi VNCH một cách không thương tiếc. Trong khi TT Nixon vẫn còn muốn duy trì đồng minh VN trong chừng mực mà nhân dân và Quốc Hội Mỹ có thể chấp nhận được. Vì vậy, một, người ta không ngạc nhiên khi TS Kissinger hứa với Thủ Tướng Trung Cộng khi đi Bắc Kinh, là Mỹ sẽ không duy trì bất cứ một chánh quyền nào ở Miền Nam. Được lời như mở tấm lòng, Chu Aân Lai sau đó bay sang Hà nội. Hà nội mở cuộc tấn công lớn, đánh chiếm Quảng trị. Quân dân Miền Nam chống trả mãnh liệt, đánh đuổi CS ra khỏi Cỗ thành Quảng Trị. Hai, có lúc căng qua, lương tâm và lời hứa của người lãnh đạo siêu cường đối với đồng minh thúc đẩy TT Nixon có ý định dùng bom nguyên tử. TS Kissinger là người đầu tiên, ngăn trở ý định đó, không cho lọt ra khỏi Phòng Bầu Dục của Tổng Thống để các nhà chiến lược và tướng lãnh nghiên cứu lợi hại, với lý do rất giản dị là giải pháp ấy " quá liều lượng." Sau này người ta được biết, không cần dùng bom nguyên tử mà chỉ cần TS Kissinger để cho Quân lực Mỹ trải thảm bom qui ước thêm hai ngày nữa, lịch sử Chiến tranh VN có thể đổi sang hướng khác rồi. Hai ngày trước khi Mỹ ngưng thả bom, đầu não bộ máy chiến tranh CS Bắc Việt, Bộ Chánh trị, đã sẵn sàng rương trấp di tản qua Trung Cộng lánh nạn.

Nhưng tại sao một người người thông minh, ăn học giỏi, được Tổng Thống cất nhắc lên quyền cao chức trọng như vậy, lại bị mang tiếng trong công luận Mỹ Việt và lịch sử Chiến tranh VN" Chẳng lẽ một người vạm vỡ, mạnh khoẻ như Oâng Kissinger lai bị bịnh Jet Lag do chính sách ngoại giao con thoi, suốt ngày đêm sống trên máy bay, đổi từ múi giờ này qua múi giờ khác, ăn ngủ bất thường, sanh rối loạn tâm thần. Người bình dân thực tế nghĩ khác. Đó là cái bịnh vượt kỹ lục, được xem là người nhứt thế, làm những việc không ai làm nổi, thường thấy ở Mỹ, như nhảy dù cao nhứt, bay lâu nhứt, leo cao nhứt, giàu nhứt v.v. Còn TS thì muốn trở thành người chấm dứt Chiến tranh VN, một cuộc chiến làm khổ mấy đời Tổng thống.

Nhưng cách của Oâng làm, đạt mục tiêu với bất cứ giá nào, khiến ông mang tiếng (notorious ) hơn là nổi tiếng (famous). TT Thiệu phải lấy cả lý do đám cưới con gái ra để trì hoãn áp lực ký Hoà đàm Paris vẫn vẫn không được với Ô. Kissinger, nên mang mối hận xuống tuyền đài với câu, "Làm kẻ thù với Mỹ thì dễ, làm bạn rất khó." Gần đây, nhơn khi tài liệu được bạch hóa, Đại sứ Bùi Diễm cho cách làm khuất lấp, dấu diếm của Tiến sĩ là thái độ "không xứng đáng" của người đại diện ngoại giao một nước lớn. Giáo sư Nguyễn mạnh Hùng, dạy chánh trị học ở đại học Mỹ, phán đoán TS Kissinger có khi qua mặt cả Tổng thống vì tham vọng riêng. Còn từ trước nhiều học giả, ký giả Mỹ đã dùng nhiều chữ nặng nề hơn, như sự Lừa Dối Hào Nhoáng, được lấy làm tựa cho một quyển sách về chính sách của Mỹ trong Chiến tranh VN mà TS Kissinger là người đóng vai trò then chốt.

Một người đại diện ngoại giao vượt quyền , một cố vấn an ninh qua mặt lãnh đạo vì tham vọng riêng, đưa đất nước Mỹ đến độ phải phản bội đồng minh, quân đội Mỹ đến chỗ phải triệt thoái mất tinh thần mãi đến Chiến thắng Vùng Vịnh mới phục hồi được. Cho nên tên riêng Ong bị biến thành danh từ, động từ chung hàm xúc ý nghĩa xấu là vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.