Hôm nay,  

Lỡ Tay Đánh Lầm

11/05/199900:00:00(Xem: 12789)
Đánh vào Sứ quán là đánh vào mặt. Thế ngộ lỡ tay đánh lầm thì sao" Nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ đã diễn ra ở Bắc Kinh và các thành phố Hoa lục sau khi Sứ quán Trung Quốc ở Belgrade bị NATO đánh trúng. Có lẽ từ ngày Cách mạng Văn hóa Vô sản dưới thời Mao Trạch Đông, đến bây giờ người ta mới thấy những khẩu hiệu đả đảo Mỹ dữ dội như vậy. Nào là “Mỹ bọn sát nhân”, “Hãy trả nợ máu bằng máu”, “Đả đảo bọn chó săn Mỹ” và cả câu rủa thế kỷ “NATO là bọn phát xít”.
Có một ông Tầu còn hăm: “Bọn Mỹ đừng có ngạo mạn, 1.2 tỷ dân Trung Quốc quyết không để các ngươi đối xử như vậy”. Sứ quán Mỹ ở Bắc kinh bị người biểu tình ném đá và chai lọ, nhiều lãnh sự quán ở các thành phố lớn cũng bị người biểu tình kéo đến la lối, và Tổng lãnh sự Mỹ ở Thành Đô bị đốt.
Căng thẳng Mỹ-Trung, khủng hoảng thế giới chăng" Dân biểu tình Trung Quốc đòi phải ngừng oanh tạc ngay tức khắc và vô điều kiện, Hoa kiều đỏ ở Belgrade biểu tình “hô ủng hộ người Serb”, còn dân Serb của Milosevic cầm cờ cộng sản Trung Quốc hô “người Trung Quốc là anh em của chúng ta”. Trong khi đó một ông lãnh tụ tả phái (cộng sản Nam Tư) hạ một câu đầy hy vọng: “Tôi nghĩ Đại chiến Thứ ba có thể đã bắt đầu”. Chúng tôi nghĩ đến cảnh đồng bệnh tương lân hay nói cho đúng hơn “có tật giật mình”.
NATO chính thức tỏ ý ân hận vì đã đánh lầm, vì tưởng tòa nhà đó (Sứ quán Trung Quốc) là một kho... chứa vũ khí. Đánh lầm đã đau, cái “tưởng lầm” này còn đau hơn nữa. Chúng tôi không nghĩ NATO cố ý. Nhưng nếu nó không cố ý, nó vẫn không đổi ý. Vì ngày hôm sau NATO vẫn tiếp tục đánh phá dữ dội nhiều trại binh Nam Tư, như không nghe thấy lời gào thét đòi ngưng oanh tạc, và coi việc Sứ quán Trung Quốc bị trúng bom chỉ một “tai nạn”. Sự thật Trung Quốc đã thất bại trong nước cờ ngoại giao đầu tiên. Trung Quốc đòi triệu tập Hội đồng Bảo An LHQ ngay nửa đêm để kiến nghị cơ quan quốc tế cao nhất thế giới về an ninh biểu quyết lên án Mỹ và NATO. Nhưng rút cuộc Hội đồng Bảo An chỉ đưa ra một lời tuyên bố chung nhẹ nhàng, không có tính cách trói buộc, để tỏ ý bàng hoàng và lo ngại, đồng thời chia buồn với chính phủ Bắc Kinh và gia đình các nạn nhân, chớ không lên án hay tố cáo.
Về phía Trung Quốc, nếu nhìn kỹ số người biểu tình thì có nơi thật rầm rộ nhưng nhiều lắm cũng chỉ vài ba ngàn. Cố nhiên nó có thể còn lan rộng nữa. Nhưng tất cả các cuộc biểu tình đều có kiểm soát, có đạo diễn, có tổ chức ngầm chớ không phải tự biên tự diễn để có khả năng bất ngờ bùng lên thành những cuộc biểu tình khổng lồ, điều mà Bắc Kinh rất úy kỵ lúc này vì sắp đến ngày kỷ niệm Thiên an môn.

Sau khi Sứ quán của họ ở Belgrade bị trúng bom, Bắc Kinh không thể chỉ phản đối lấy lệ vì thể diện quốc gia. Vả lại Bắc Kinh cũng nhìn thấy đây là cơ hội để xả nỗi bực bội từ lâu trong mối quan hệ với Mỹ, đồng thời tìm cách khai thác. Từ ngày Thủ tướng Chu Dung Cơ qua Mỹ, cuộc thương thảo quan hệ kinh tế không thấy được tiến triển chút nào. Không những thế, ở Mỹ còn nổi lên những cuộc tranh cãi sôi nổi, tố cáo Trung Quốc đã dùng gián điệp ăn cắp những bí mật quốc phòng, kỹ thuật phi đạn và bom hạt nhân từ cả chục năm nay. Bắc Kinh muốn trả đòn bằng cách dồn Mỹ vào thế kẻ bị tố cáo để bù lại.
Nhưng trên hết vẫn là một mối âu lo có tính cách chiến lược của Trung Quốc. Ngay sau khi NATO mở trận oanh tac Nam Tư, Trung Quốc là một trong những nước đầu tiên lên tiếng chống đối. Từ Bắc Kinh đến Belgrade con đường có thể xa, nhưng từ Kosovo đến Tây Tạng con đường lại có vẻ gần gụi làm sao. Kosovo là một tỉnh tự trị của Nam Tư còn Tây Tạng cũng là một tỉnh tự trị của Trung Quốc. Chính quyền Serb đã làm gì đối với người dân gốc Albania ở Kosovo để đến nỗi liên minh NATO đem bom dội lên đầu" Chính quyền Bắc Kinh đã làm gì ở Tây Tạng và ở Tân Cương, một tỉnh khác của Trung Quốc, khi những người dân gốc Hồi giáo nổi loạn đòi độc lập" Cố nhiên Trung Quốc không lộ liễu đến độ thi hành chính sách “tẩy sạch chủng tộc”, nhưng cũng đã đàn áp dữ dội những phong trào đòi độc lập ở các nơi đó.
Trông người mà nghĩ đến ta, đó là tâm trạng của những anh có tật giật mình. Và nó cũng kéo theo một vài tên quân lẻ tẻ, theo nghĩa đồng bệnh tương lân. Iraq chống NATO oanh tạc, Cuba cũng chống. Đa số các nước Á châu đều lên tiếng phản đối NATO oanh tạc vì các nước này đều có căn bệnh giống nhau: bệnh sợ ngoại quốc can thiệp vào việc nội bộ của mình.
Riêng trường hợp của Việt Nam có điểm đặc biệt vì một vấn đề định hướng đối ngoại khá tế nhị. Nếu định hướng Bắc, theo Trung Quốc lên án, tố cáo Mỹ và NATO thì kẹt với hướng Tây vì Hà Nội đang cần đến đô la của mấy ông Tây. Hà Nội đã tìm được một hướng nửa Bắc, nửa Tây, gọi là hướng Tây-Bắc, chỉ kêu gọi NATO chấm dứt tấn công và giải quyết hòa bình “căn cứ theo sự tôn trọng nền độc lập, chủ quyền và những quyền lợi chính đáng của mọi sắc dân thiểu số ở Nam Tư”. Đây chính là kiểu là định hướng không Bắc mà cũng không Tây. Đúng là tập quán mập mờ theo kiểu định hướng kinh tế.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.