Hôm nay,  

Những Người Bà Thầm Lặng

11/04/200000:00:00(Xem: 6853)
Bạn,
Câu chuyện dưới đây do một độc giả báo Phụ Nữ ghi lại, người này tình cờ nghe được một số chuyện kể về những người bà luôn nặng lòng với con cháu, âm thầm gầy dựng gia đình, un đúc cho con, cho cháu bằng tình yêu thương của mình và những chăm sóc không có tên gọi. Đó là những người phụ nữ thầm lặng giữ gìn hương khói của gia đình.

Câu chuyện kể của một cháu nội đầu tiên: Bà nội rịt lấy ba tôi bên cạnh và chặn mất con đường của ba tôi. Đó là ý nghĩ theo đuổi tôi suốt thời gian học trung học. Tôi thầm nói là tôi sẽ đi lại giùm ba con đường đó. Tôi đã có quyết định đó cho riêng mình vào đầu năm học lớp 12. Tôi học giỏi, đi du học, bà bịn rịn bên tôi suốt cả tuần. Ngày cuối cùng bà nói: Mai con cứ đi, đừng chào thưa gì nữa, nội chịu không nổi. Ráng học thành tài mà về. Tôi đã không về như nội mong. Tôi lấy chồng ở xứ người và định cư luôn ở nước ngoài.

Tới khi tôi trở về quê cũ, bà nội chỉ còn là một bức ảnh trên bàn thờ, đã giỗ mấy lần. Tôi đã không thể sà vào lòng nội như ngày xưa nữa. Thắp ba nén nhang cho nội, tôi chợt hiểu ra rằng toàn bộ con người bà đã được un đúc trong một thời đại xưa cũ, mà tôi khó lòng hiểu hết. Thời đại của đạo tam tòng, của những mái ngói âm dương khiến nội tin rằng, hễ nội được ràng buộc như thế với tổ tông, dòng họ thì nội cũng phải nối sợi dây ràng buộc đó đến con cháu mình. Bà nội cũng có nghĩ riêng mình khi buộc ba tôi phải sống chung với bà đâu. Bà sợ ba tôi quên nghĩa vụ thờ cúng ông bà của người con trai trưởng. Đi nửa vòng trái đất, tôi mới hiểu được bà nội của mình. Tôi hối hận khi nội bệnh đã không về thăm, để đút cho nội một muỗng cháo hay viên thuốc. Vậy mà tôi lại là đứa cháu nội đầu tiên nhận hết mọi tình thương và được nội chăm sóc lâu nhất.

Câu chuyện của đứa cháu nội thứ hai: Bà nội là “chuối ba hương, xôi nếp mật, đường mía lau” của tôi. Đi học về là bà giúi cho tôi một miếng bánh hay miếng khoai. Bà kể cho tôi nghe chuyện ngày xưa, chuyện có thật chứ không phải chuyện cổ tích. Bà dạy cho tôi gói bánh tét, bánh ít, dạy làm kiệu, dạy cho từng lời ăn, tiếng nói... mọi thứ mà bà cho là cần thiết cho một thiếu nữ. Bà bênh tôi mỗi khi bị mẹ đánh đòn. Bà chống gậy lò dò đến bên giường gọi tôi thức dậy học bài thi, mỗi bận thi học kỳ. Bà nội là bà mẹ thứ hai của tôi. Nhờ bà nội, tôi được hưởng những âu yếm nhẹ nhàng mà người mẹ bận chuyện áo cơm của tôi không làm nổi. Khi bà bệnh nặng, cu Tí em tôi mới ba tuổi và tôi lo lắng nó sẽ không hưởng được một bà nội ngọt ngào trọn vẹn như tôi.

Bạn,
Phần trên là câu chuyện của hai đứa cháu nội kể về người bà của mình, và đây là câu chuyện của một người dâu nói về mẹ chồng, về bà nội của con mình: Má chồng tôi là một phụ nữ chuyên quyền, mọi việc trong nhà đều do bà quyết định, từ ăn gạo loại gì cho đến con đi học trường nào. Xuất thân từ một gia đình danh giá, nên bà mang đầy đủ của một dấu ấn thời phong kiến. Những phong tục tập quán xưa được bà bảo vệ đã ràng buộc chúng tôi nhiều thứ. Cứ xem qua một mâm giỗ với sáu bảy món cầu kỳ thì biết. Còn ảnh hưởng của bà đối với những người con thì gần như tuyệt đối. Chồng tôi gần 50 tuổi, nhưng cứ như là một thiếu niên khi vâng lời của bà mọi việc, kể cả việc sống bên bà 4 ngày một tuần, chỉ còn dành cho vợ 3 ngày còn lại kể từ khi chúng tôi dọn ra riêng. Tôi không chiếm được trọn con người của anh ấy, hết ba phần tư tâm tưởng của chồng tôi là thuộc về bà. Một phần tư còn lại là của ba mẹ con tôi chia sẻ. Tôi có được bao nhiêu trong trái tim của chồng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.