Hôm nay,  

Phe Đảng

15/03/200000:00:00(Xem: 6705)
Trong đảng có phe, trong phe có nhóm, đó là định luật. Định luật nầy càng rõ nét trong đảng Cộng sản, một đảng độc quyền và bế tắc. Bế tắc vì muốn vươn lên chỉ hoặc sống lâu lên lão làng hay thanh trừng nhau. Sự vươn lên của Staline được đổi bằng mạng sống của gần 30 triệu đồng chí kẻ thù thực hay tưởng tượng của Ông Sư vươn lên của Ông Lê Duẩn và Lê đức Thọ được trả giá bằng hàng ngàn đảng viên bị bắt bớ lao tù trong vụ án chống đảng và mà Vũ thư hiện đã minh hoa trong “Đêm giữa ban ngày”. Gần đây nhiều tin tức, sự kiện do báo chí, ngoại giao và truyền thông quốc tế cho thấy một kế hoạch hành quân được tướng Lê khả Phiêu điều động tấn công vào số đảng viên lão làng và phe nhóm một cách chậm mà chắc. Giai đoạn tổng phản công dứt điểm mục tiêu sẽ là Đại hội Ban Chấp hành trung ương sắp tới.

Thực vậy sau khi bám được đầu cầu - Quân đội dựng lên được Chủ tịch nước Lê đức Anh - thế liên minh giữa Quân Đội và Nhà nước đã tánh được Chuyên ra khỏi Hồng một phần. Từ đầu cầu đó Quân đội phát triển dần. Tướng Lê khả Phiêu nắm chức Tổng bí Thư là dấu hiệu chiếm được thành. Còn lại là việc giữ thành và thanh toán tàn dư phe lão làng. Giữ thành Quân đội được trợ lực bởi nhóm chủ trương đổi mới, đại đa số gốc Miền Nam và chuyên gia. Thanh trừng tàn dư được thể hiện qua từng bước. Bước một là bài trừ tham ô. Chủ trương nầy nhất cử lưỡng tiện, vừa hạ được một số đã từng bám đảng để đi lên chưa hề cầm một trái lựu đạn sét giữ hậu cứ lúc chiến tranh, trong khi Quân đội sanh Bắc tử Nam mà chẳng được sơ múi gì. Hai cái lợi là được nhân dân quá ghét, quá chán cán bộ mà không thể trả thù, Quân đội trả thù cho họ. Thứ đến hạ một địch thủ là đưa được một tay chân của phe ta vào.

Nhưng hành quân theo kiểu du kích, diệt từng người trong mặt trận, chống tham nhũng không phải là tác phong của tướng lãnh. Phải là chiến tranh quy ước, phải là trận địa chiến mới thắng chiến tranh.

Thời cơ đã tới. Trung Quốc và Đài Loan gầm gừ nhau, “Anh Sen Đầm quốc tế” Mỹ phải làm nhiệm vụ của mình. Muốn hay không Mỹ cũng cần. Bắc có Nhựt, có Nam Hàn. Nam phải có Việt Nam mới răn đe được Trung quốc. Thế là Quân đội CSVN cần Mỹ để củng cố quyền lực nhờ đô la. Mỹ cần Al Capone chìa dao găm vào hông Trung quốc. Sau chuyến đi của Bộ Trưởng Quốc Phòng Cohen sẽ còn nhiều người khác, không loại trừ cả Tổng Thống Clinton đến. Mỹ rất thích một chánh quyền mạnh. Xưa Thiếu tướng Nguyễn cao Kỳ chả biết dám ký Cam Ranh thành nhượng địa 99 năm chưa mà đã bị biểu tình, biểu tình và biểu tình. Chánh quyền yếu quá. Chớ nếu bây giờ Tướng Phiêu Ký, êm như bàn thạch. Công an, Cảnh sát có thừa. Trại giam nhiều và tốt hơn trường học mà, ai dám biểu tình chống Mỹ.

Kết họp được lực lượng bạn, trước là Nhà nước, sau là Mỹ túi bạc kè kè. Quân đội quyết định tổng tấn công vào phe CS lão làng.

Hai mặt giáp công. Tâm lý, Mặt trận tổ quốc, lý thuyết, đại diện toàn thể tôn giáo ngoài đảng, thực chất là cánh tay của Đảng được tung ra chiến dịch chỉ trích sự sai lầm của lãnh đạo Đảng từ sau 1975, vì say mê chiến thắng cải tạo tư sản, tập thể hóa ruộng đất, tiến nhanh, tiến mạnh lên xã hội chủ nghĩa làm nước nghèo nhất nhì thế giới, dân đói khổ dài dài (Báo Đại Đoàn kết của TU/MTTQ ngày 10/3/00)

Về mặt tổ chức, một đại hội trù bị [sic] của Ban Chấp Hành Trung ương chuẩn bị một nghị trình cho Đại Hội khoáng đại Trung ương ủy viên . Điểm đáng để ý nhứt là “cám ơn, đưa về an dưỡng” 170 trung ương ủy viên (1/3 tổng số). Ít hay nhiều, danh sách cũng có một, rồi nhiều người biết. Cái khéo của Tướng Phiêu là áp dụng từng chữ bài học sơ đẳng của một quân nhân: bao vây địch phải chừa đường rút, nếu không địch liều mạng thì kẻ sứt tay người cũng gẫy gộng. Đây tới khoáng đại ít nhất cũng còn một năm đủ để lo thu vén cuối đời hơn là chống đối.
Không biết mưu lược của vị Tướng cầm đầu cuộc chiến chống phe lão làng của CSVN kỳ này đến đâu. Chớ xét quân sử CSVN thì cánh quân nhân từ chết tới bị thương, so tương quan lực lượng với cánh đảng lão làng. Một Võ nguyên Giáp hào quang với Điện biên phủ bị một công nhân bẻ ghi đường rầy xe lửa Lê Duẩn từ trong Nam ra dìm chết rí, buồn, ngồi thiền, bứt từng sợi tóc trong cô đơn. Một Văn tiến Dũng tự xưng tướng đại thắng mùa xuân 75 bị một công tử miệt vườn ở Bắc tổ chức bôi tro trét trấu vào chuyến buôn lậu bằng phi cơ mà trên đó Bà Văn tiến Dũng ngồi sờ sờ ở Tân sơn nhứt. Một Trần văn Trà chỉ huy chiến trường Miền Nam bị tịch thu hồi ký vừa xuất bản chưa đầy mười ngày và bỏ mạng trong một thang máy ở ngoại quốc, lý do khó hiểu. Giả sử Tướng Phiêu có thắng thì cục diện VN chẳng có gì khả quan. Thắng lợi đó vẫn là thắng lợi trong tranh chấp quyền hành nội bộ phe đảng. Nhân dân Việt Nam sẽ nghèo đói. Đất nước Việt Nam vẫn chậm tiến. Chỉ có tự do dân chủ mới phát huy dược tiềm năng con người và đất nước. Chính vì lẽ đó mà tất cả các quốc gia trong đế quốc Cộng sản, Liên xô, Đông Âu mới nhất tề vùng lên thay đổi chế chế dộ. Việt nam cũng sẽ không còn sự chọn lựa nào khác. Sớm hay muộn mà thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Thế là chớm thu, lá lác đác vàng. Thời gian đi rồi đến nhưng thật có đến đi chăng? Năm xưa thi sĩ Bùi Giáng từng bảo:” Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm” kia mà! Làm gì có đến đi, đến đi là vọng tâm sanh ra.
Adem yoq – người Uyghur - nói: “Tất cả người chúng tôi bị đưa đi.”
Năm 1979, hai Phật tử Hồng Kông cúng dường đất và tịnh tài để xây một ngôi chùa Phật giáo Trung Quốc ở Bắc Mỹ. Năm 1981 Hòa thượng Cheng và năm vị hộ pháp thành lập hội Phật giáo quốc tế.
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Các báo quốc tế mấy ngày qua đăng tin 39 người vượt biên lậu bị chết ngạt và cóng trong thùng xe tải tại nước Anh gây xôn xao khắp nơi. Đặc biệt các tin nhắn của cô gái Phạm Thị Trà My gởi cho ba mẹ sống ở Hà Tĩnh càng gây xúc động nhiều người Việt Nam.
Khi còn ở nhà với mẹ, tôi hay bị bà cụ mắng: “Mày có cái tật cứ vung tay quá trán con ạ.” Lúc ra ở riêng, vợ mắng tiếp: “Sao anh cứ có đồng nào là xào liền đồng đó vậy!”
Việt Nam Cộng Hòa thành lập ngày 26/10/1955, đang lúc chiến tranh nên quốc sách bảo vệ tự do được ưu tiên, nhưng không phải vì thế mà quên lãng mục đích xây dựng một xã hội dựa trên triết lý nhân bản, khai phóng và dân tộc.
Thực vậy trong thời gian qua dư luận thế giới đã thấy rõ ràng cả 2 chính đảng Cộng Hoà và Dân Chủ của Mỹ đều có chung quan điểm ủng hộ Phong trào Dân chủ Hồng Kông (Phong trào DCHK).
Ngày 23-10-2019 vừa qua, cảnh sát Anh đã chận bắt một xe tải tại vùng Essex, trong đó phát hiện 39 thi thể nạn nhân bị chết cóng trong thùng xe, vì nhiệt độ xe đông lạnh xuống đến âm 25 độ C (tức âm 13 độ F), gồm 31 đàn ông và 8 phụ nữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.