Hôm nay,  

Diện Và Điểm

11/07/200000:00:00(Xem: 6023)
Trước ngày lên đường đi Mỹ, coi như cơ hội chót để hoàn tất bản thương ước, ông Nguyễn Đình Luyện, trưởng phái đoàn thương thuyết của Hà Nội, đã có một lời tuyên bố ngoạn mục làm tăng thêm khí thế hồ hởi cho những người bên ngoài mong chờ ký kết. Ông ta nói: “Quy chế quan hệ thương mại bình thường (tức tối huệ quốc) Mỹ dành cho Việt Nam sẽ được duyệt xét lại mỗi năm cho đến khi Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO)”.

Người ta biết bản thương ước được thỏa hiệp trên nguyên tắc từ tháng 7 năm ngoái đã lâm thế kẹt vì Hà Nội rêu rao việc xét lại mỗi năm một lần như vậy là bất công. Hà Nội đòi Mỹ phải cấp cho Việt Nam quy chế tối huệ quốc trường kỳ như đã cấp cho Trung Quốc. Vì vậy người ta cho rằng thế kẹt chính yếu làm trì trệ bản thương ước là điểm này. Bây giờ ông Lương nói như vậy phải được hiểu như Hà Nội đã nhượng bộ, chịu nhận “tối huệ quốc” mỗi năm một lần. Nhưng nếu quả như thế, tại sao phái đoàn hai bên họp trong suốt tuần qua, cả bà Đại diện Thương Mại Mỹ Charlene Barshefsky và ông Bộ trưởng Thương Mại VN Vũ Khoan cũng họp trong hai ngày liền mà vẫn không có kết quả" Hẹn họp đến thứ sáu là hoàn tất nhưng rút cuộc phải leo qua đến thứ hai tuần này.

Chúng tôi nghĩ tối huệ quốc chỉ là “diện” để mà mắt thiên hạ, còn “điểm” mới là mục tiêu thực sự của trận đánh. Diện và điểm chỉ là một mưu mẹo cổ điển của chiến thuật du kích các ông Cộng sản vẫn quen dùng từ ba bốn chục năm trước. Vậy điểm nằm ở chỗ nào" Nó nằm ở chỗ giải tỏa cái mũi nhọn thương ước lụi vào chỗ đau đến ruột của mấy ông cộng sản. Cái “diện” chỉ là những trận đánh xách nhiễu bố vờ mà Hà Nội không coi là trọng, bởi vì tối huệ quốc trường kỳ trước sau rồi cũng có, khi Việt Nam được gia nhập WTO, tự nhiên là có. Chính các ông Cộng sản cũng thừa biết rằng bất cứ nước nào được gia nhập WTO là bắt buộc phải được “quan hệ thương mại bình thường” với những nước khác kể cả Mỹ. Việc ký thương ước chỉ là một bước chuẩn bị cho việc gia nhập WTO.

Vậy điểm của Hà Nội nằm ở chỗ nào" Trước ngày phái đoàn Việt Nam lên đường, Hà Nội đã loan báo một tin rất có ý nghĩa. Ông Đào Duy Quát, Phó ban Tư tưởng Văn hóa đảng họp báo nói Trung ương đảng đã nhất trí thông qua nghị quyết thực thi chính sách “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” với 5 thành phần là: kinh tế quốc doanh, kinh tế hợp tác xã, kinh tế tư doanh, kinh tế tư bản tư nhân, kinh tế tư bản nhà nước và kinh tế bình đẳng ngoại quốc. Danh sách dài này làm lóa mắt thiên hạ, nhưng trên thực tế nó chỉ có hai loại quốc doanh và tư doanh. Kinh tế quốc doanh, kinh tế hợp tác xã do nhà nước kiểm soát và kinh tế tư bản nhà nước chỉ là một, nó nắm nhiều nhất đến 60% kinh tế quốc dân. Còn tư doanh dân ta chỉ được 20% và tư doanh dân ngoại cũng chỉ được 20% với điều kiện bình đẳng chớ không được ăn hiếp các ông quốc doanh. Cái điểm của Hà Nội chính là chỗ này, nó nhằm tạo ra một tấm lá chắn bảo vệ quốc doanh để mũi dùi thương ước khỏi xỉa tới quốc doanh liền khúc ruột của các ông giáo điều bảo thủ tham nhũng.

Nghị quyết trên là đề nghị đưa ra trước Đại hội đảng thông qua vào tháng 3 năm 2001. Vào giờ chót Hà Nội mới đưa “điểm” để đánh trận “hoàn tất thương ước”, có nghị quyết để lấy cớ đòi hỏi thêm được phần nào hay phần đó. Nếu Mỹ vẫn cứng rắn không chịu sửa đổi thương ước đã thỏa thuận trên nguyên tắc, Hà Nội vẫn ký nhưng với lời tuyên bố cầm chừng là phải chờ Đại hội đảng biểu quyết thuận hay không thuận điều khoản cứu mạng quốc doanh rồi tính sau. Thủ đoạn diện và điểm có thể đắc dụng trên chiến trường một thời, nhưng nay nó đã lạc hậu, trên chính trường nó càng lạc hậu, nhất là đối với Mỹ vốn là tổ sư của nghề thương thảo làm ăn buôn bán. Ký ngay bây giờ rồi chờ đến Đại hội đảng của mấy ông giải quyết sau cái kẹt quốc doanh chăng" Có anh ngố nào tin cái ngón bịp quá tầm thường như vậy không"

Vấn đề là tại sao Hà Nội vẫn đòi ký thương ước cho bằng được ngay lúc này. Đó là vì thời gian không còn làm việc cho các ông cộng sản cù nhầy. Các ông không có thời gian và không có cả đô-la, tình thế cấp bách lắm rồi. Có thương ước thì dân trong nước và dân ngoại quốc mới tin. Có thương ước mới có đầu tư ngoại quốc và có viện trợ phát triển của các định chế tài chính quốc tế như ADB, IMF và WB. Mấy chục năm trước, tôi thích cuốn tiểu thuyết khoa học giả tưởng của nhà văn Robert Henlein có tựa đề “Have Space Suit Will Fly” (Có áo phi hành là ta bay), nó bắt chước câu nói quen thuộc của dân Mỹ “Have money will travel” (Có tiền là ta du lịch). Bây giờ chắc hẳn các ông Hà-Nội cũng nghĩ rằng”Có thương ước là ta có tất cả”.

Nếu các ông còn nằm mơ, xin hãy nhìn sang Trung Quốc một chút. Trung Quốc đã có thương ước, lại sắp vào WTO cuối năm nay, nhưng chỉ mới đây, Bắc Kinh đã bị Ngân hàng Thế Giới (WB) bác bỏ đơn xin vay 40 triệu đô la, vì số tiền này định dùng vào kế hoạch tái định cư 58,000 dân Trung Quốc ngay sát biên giới Tây Tạng. Trung Quốc nói đây một dự án phát triển kinh tế, nhưng thật ra chỉ là một âm mưu thô bỉ nhằm làm suy yếu nền văn hóa Tây Tạng. Những người ủng hộ dân tộc Tây Tạng trên khắp thế giới đã ăn mừng về quyết định của WB.
Chúng tôi viết bài này vào sáng thứ hai 10-7, vào lúc chưa có tin gì thêm về cuộc họp thương ước Việt-Mỹ ở Washington, chưa biết đích xác lúc nào ký kết và nội dung bản văn thương ước ra sao. Vậy hãy chờ xem khi có thương ước, các ông lãnh đạo Cộng sản Hà Nội có... bay không.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Để làm lễ kỷ niệm, xí nghiệp TimeRide đã nghĩ ra cách tổ chức cuộc lễ phải rất đặc biệt là chương trình hoạt náo ba chìu, với 600 tòa nhà và 2000 chiếc xe của Bá linh 1989, tức xe Trabant, được tái tạo.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Thưa quí độc giả, nói về Ngọc Xá Lợi và những điều linh thiêng huyền diệu ắt hẳn sẽ có người tin và người không tin, bởi vì nó thuộc về lãnh vực tâm linh huyền bí với những hiện tượng xảy ra ngoài kiến thức mà khoa học hiện tại đã chưa thể chứng minh.
Trưởng Lão Hòa Thượng Thích Trí Quang, bậc cao tăng thạc đức của Phật Giáo Việt Nam thời hiện đại, một trong những nhà lãnh đạo khai sáng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất vào đầu năm 1964, cũng là nhà phiên dịch và trước tác về Kinh, Luật, Luận và nhiều thể tài Phật Giáo, đã viên tịch tại Chùa Từ Đàm, thành phố Huế, vào lúc 9 giờ 45 phút tối ngày 8 tháng 11 năm 2019 (nhằm ngày 12 tháng 10 năm Kỷ Hợi), thọ thế 97 năm, theo Thông Báo của Hòa Thượng Thích Hải Ấn, Trú Trì Chùa Từ Đàm, Huế, cho biết vào sáng Thứ Sáu, ngày 8 tháng 11 năm 2019.
Hôm Thứ Sáu ngày 8 tháng 11/2019, mình hành hương ngôi chùa nhiều kỷ lục thế giới: Todai-ji tức Đông Đại Tự, xây từ thế kỷ thứ 8 theo lệnh Nhật Hoàng để cầu nguyện đất nước bình an.
Cụ Phan Khôi sinh năm 1887, khi viết về Ông Bình Vôi (1956) và Ông Năm Chuột (1958), cụ đã ở tuổi 71 trước khi qua đời ở tuổi 72 (1959). Chúng tôi là kẻ hậu sinh viết bài này nhân kỷ niệm 60 năm giỗ cụ : Kỷ Hợi 1959—Kỷ Hợi 2019.
ASEAN 35: Trung Cộng thất bại, Hiệp định RCEP của TC bị xếp luôn. Dù TT Trump không có mặt, các nước vẫn chống TC, CSVN chống mạnh hơn.
BEIJING - Tin ngày 7 tháng 11: chính quyền Trung Cộng chưa đồng ý chuyến đi Brazil của chủ tịch Xi quá cảnh Hoa Kỳ để gặp TT Trump.
ROME - Biến đổi khí hậu cần được giảng dạy từ trường học trước, theo loan báo của bộ trưởng giáo dục Italy.
HONG KONG - Báo chí Hong Kong đưa tin: sức tăng GDP của thành phố Shenzhen, có tiếng là thủ đô chế xuất của Hoa Nam, cũng là bản doanh của Huawei, giảm mạnh vì áp lực của chiến tranh thương mại kéo dài.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.