Hôm nay,  

Chúng Ta Lên Lão

25/03/200000:00:00(Xem: 6475)
“Hoa Kỳ sẽ không dám hy sinh 200 triệu dân Mỹ cho 20 triệu dân Đài Loan”. Ai đã đưa ra một lời tiên đoán đằng đằng sát khí như vậy" Không phải các nhà lãnh đạo cấp cao ở Bắc Kinh mà do bài báo của một tờ tuần san ít người biết đến thuộc Ủy hội Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng. Trong “cơn thịnh nộ hạt nhân” tác giả bài báo hăm dùng bom “trung hòa tử” tấn công Đài Loan. Ghê thật! Không ai biết tác giả là ai, nhưng Bắc Kinh đã ra lệnh đóng cửa tờ báo, không nói lý do. Vì tiết lộ bí mật Quốc phòng chăng"

Trên thế giới ngày nay, vũ khí hạt nhân đã lan tràn, ngay cả hai anh Ấn và Hồi nghèo đói cũng có bom nguyên tử để đem ra hù dọa nhau chơi. Nhưng kịch bản “đại chiến nguyên tử” có vẻ đã lỗi thời, bởi vì có một câu hỏi dễ giận: Anh nào dám đem bom nguyên tử ra nện trước" Trong suốt thời chiến tranh lạnh, bom nguyên tử đã không nổ chỉ vì gây ra chiến tranh nguyên tử là tự sát. Quân đội Trung Quốc rất đông và đã có những nỗ lực hiện đại hóa, nhưng so với Mỹ vẫn còn lạc hậu về kỹ thuật, về vũ khí kể cả kho đạn hạt nhân. Trung Quốc không thể đánh Đài Loan vì một bản giao ước năm 1972: Mỹ công nhân một nước Trung Hoa, đối lại Trung Quốc cam kết không dùng vũ lực giải quyết vấn đề Đài Loan. Vi phạm thỏa ước này là một vấn đề quốc tế chớ không phải chuyện nội bộ.

Môn công phu nắn gân cốt nhau thử xem vẫn là chuyện thường xẩy ra trên bàn cờ thế giới, chỉ có điều khôi hài là chính anh khổng lồ Trung Quốc bị anh tí hon Đài Loan nắn gân cốt đau thấu đến óc mà không dám làm gì. Bầu cho Trần Thủy Biển làm Tổng Thống, dân Đài Loan đã chọc giận Trung Quốc một cách dễ sợ. Một ngày trước bầu cử, Thủ tướng Chu Dung Cơ chính thức hăm dân Đài Loan không được bầu cho kẻ nào chủ trương độc lập, và nói “nhân dân Trung Quốc sẳn sàng dùng máu ngăn cản phong trào độc lập”. Trong ba ứng cử viên chỉ có ông Trần Thủy Biển đại diện cho đảng Dân Chủ Cấp Tiến có chủ trương Đài Loan độc lập. Vậy mà dân Đài Loan vẫn bầu cho họ Trần.

Tại sao dân Đài Loan dám thách thức Bắc Kinh như vậy" Bởi vì Đài Loan có chính nghĩa. Không phải chính nghĩa “hai nước Trung Hoa” để đòi ly khai Trung Quốc, chuyện này còn hạ hồi phân giải, nhưng chính nghĩa dân chủ và tiến bộ, chống lại Quốc dân đảng đã già nua và bất lực trước nạn tham nhũng và tội phạm có tổ chức. Ứng viên Quốc dân đảng là Phó Tổng Thống Liên Chiến chỉ được số thăm còn kém xa người về nhì là ứng viên độc lập Tống Sở Du. Sau khi ông Trần đắc cử, dân chúng đã biểu tình chống Tổng Thống Lý Đăng Huy là người trên danh nghĩa đứng đầu Quốc dân đảng. Nhưng Quốc dân đảng ngày nay cũng đã đổi mới, những người lãnh đạo đã sáng suốt hơn. Họ đã lên tiếng ngay công nhận và ủng hộ Trần Thủy Biển, cả quân đội Đài Loan xuất thân từ Quốc dân đảng cũng thề trung thành với Tổng Thống mới. Thế đoàn kết toàn dân toàn quân đó đã tạo sức mạnh cho Đài Loan và cũng là một cái cớ chính đáng để Mỹ dương ô dù nguyên tử bảo vệ cho đảo này.

Những nhà lãnh đạo Đài Loan cũ cũng như mới chắc chắn không phải là những tay mơ về chính trị. Người ta chưa biết Trần Thủy Biển trị nước ra sao, nhưng ông đã từng làm Thị trưởng Đài Bắc từ 1994 đến 1998 nên chắc đã thừa kinh nghiệm. Ngay sau khi đắc cử ông đi một nước cờ mới: đề nghị họp Thượng đỉnh với Bắc Kinh, nhưng nhấn mạnh cuộc đàm phán không thể đặt trên cơ sở “Nhất Hoa”, nghĩa là một nước Trung Hoa. Nhất Hoa là đề tài để thảo luận chớ không phải là cái khung đóng chặt cho thảo luận. Giang Trạch Dân đã chối từ, nói Nhất Hoa phải là điều kiện tiên quyết để hai bên nói chuyện. Hai lập trường tương khắc nhau như vậy, nhưng thật ra không có gì thay đổi. Bắc Kinh coi Đài Loan là một tỉnh phản nghịch nay muốn thống nhất, còn ông Trần cũng chỉ nói lên lập trường của Lý Đăng Huy là “quan hệ quốc gia và quốc gia”. Mọi việc đâu còn đó, nhưng Đài Loan đã bỏ bớt lệnh cấm buôn bán với Hoa Lục, trong khi đảng Dân Chủ Cấp Tiến muốn sửa lại lập trường để không còn nói đến Đài Loan độc lập. Người ta gọi đây là liều thuốc trong uống ngoài xoa vậy.

Trước khi nói chuyện thống nhất, Đài Loan không khi nào chịu tự nhận mình là “một tỉnh phản nghịch” của Hoa Lục. Bởi vì chưa bao giờ Quốc dân đảng đầu hàng Trung Cộng, đó là điều cần phải nhấn mạnh cho rõ. Và những ai ở Việt Nam cũng cần phải nhìn cho rõ. Khi đã đầu hàng nó rồi, đừng có mong nói chuyện hay đàm phán cái gì hết. Khi đã đầu hàng, thương thuyết chỉ còn là một trò hề. Tôi nghĩ đến đảng Cộng sản Việt Nam và tình hình đất nước ta. Dân Đài Loan chỉ có 22 triệu người mà làm sao họ can trường đến thế, dám ngang nhiên nói lên lập trường bất khuất của họ. Còn ở Việt Nam, đảng Cộng sản lãnh đạo 79 triệu dân mà sao hèn nhát quá vậy. Trung Quốc nó chiếm Hoàng Sa mà chẳng dám làm gì, chỉ phản đối chiếu lệ, đến khi Bắc Kinh không chấp nhận đặt Hoàng Sa vào cuộc thương thuyết với ASEAN, Hà Nội cũng chẳng dám ho he. Sao mà khổ thế hở Trời" Năm 1979, Việt Nam còn đánh thắng Trung Quốc ở biên giới chớ đâu có đầu hàng nó. Vậy mà các ông lãnh đạo đảng ngày nay, 20 năm sau lại sợ Trung Quốc như sợ cọp đói.

Trung Quốc không dám đánh Đài Loan, làm sao dám đánh Việt Nam" Vậy các ông lãnh đạo đảng ở Hà Nội sợ cái gì" Các ông không sợ mất nước mà chỉ sợ mất chỗ ngồi. Dân Đài Loan mừng đương đầu được với Trung Quốc không khiếp nhược. Họ hô to: “Chúng ta tái sinh”. Ở Việt Nam, người ta cũng mừng vì đã giữ được cái ghế ngồi đến già. Họ ôm ghế múa “Chúng ta lên lão”. Đó là lễ mừng sống lâu của cái bàn tọa dính vào cái ghế.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.