Hôm nay,  

Bịnh Chờ

16/06/200200:00:00(Xem: 5331)
Không muốn hay sợ không dám làm, người Mỹ nói gọn "chờ và xem". Người Hoa, người Việt thích từ chương trích cú, nói chờ "thời cơ, địa lợi, nhân hoà" theo Binh Thơ Tôn Tử dù Không Tử khuyên thà xài con đốâm đốm làm ánh sáng còn hơn ngồi trong bóng tối mà than không đèn. Cái bịnh chờ đó đã làm cho công cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ và nhân quyền nước nhà VN nhiều khi kẹt cứng.

Tôn giáo, như Phật Giáo Hòa Hảo truyền thống chống Cộng lâu đời, cũng có người khuyên ráng "giữ đạo chờ Thầy" dù giáo lý Tứ Aân của Đức Huỳnh Giáo Chủ dạy rõ ràng, ân đất nước là một tứ đại trọng ân. Công Giáo hệ thống khắp hoàn cầu cũng có người khuyên chờ La Mã dù Đức Giáo Hoàng hiện tại là người đầu tiên gỡ cục gạch nêm Ba Lan khiến Vòm Gô-tic CS Đông Aâu sụp đổ kéo theo Liên xô. Dân thì trong nước đợi ngoài, ngoài lại chờ trong; trẻ đợi già, già đợi trẻ. Mấy Oâng làm chánh trị ngồi sa- long, chờ đèn xanh của Mỹ, chờ Bắc Kinh dạy Hà nội một bài học. Chung qui hai mươi bảy năm trời ròng rã chờ đợi với đợi chờ. Bà con trong nước thì cứ "đã bao năm nhân dân ta đau khổ vô cùng; Bọn cường hào ác bá [ CS ] dùng cường quyền áp bức" như bài ca Phạm Duy viết cho Chương Trình Xây Dựng Nông thôn VNCH. Dân Việt tỵ nạn CS, 3 triệu người, ở 80 nước trên thế giới cứ đều ngâm thơ lãng mạn Vũ Hoàng chương "lũ chúng ta sanh lầm thế kỷ", đêm đàn Tỳ Bà Hành não ruột của Phan Huy Vịnh, "cùng một lứa bên trời lận đận".

Còn CS thì như cái xác không hồn, nhưng vẫn cứ ngồi hoài trên đầâu trên cổ nhân dân như cái xác ướp của Oâng Hồ Chí Minh, Hà Nội dùng cả Trung Đoàn để bảo vệ và bắt lột giày, lột nón chào mỗi lần khách lại qua. Tại sao một bên tự do dân chủ đang lên, một bên CS độc tài đang xuống, mà chẳng có gì xảy ra ở VN" Xét cho cùng kỳ lý, đóù là do bịnh chờ.

Chớ thực ra, so tương quan lực lượng, thì bên người Việt tự do manh và đông hơn CS gấp vạn lần. Trong nước CS chỉ chiếm hơn 3% dân số thôi. 97% còn lại hầu hết bất mãn CS vì ai mà ưa độc tài, tham nhũng, bất công, áp bức, sưu cao thuế nặng của CS. Tôn giáo, trí thức đã bắt đầu phong trào chống Đảng để giành tư tự do, dân chủ và nhân quyền, nhưng còn rời rạc, chậm lục. Câu "đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông" bị CS làm chui thọt vì kiểm soát gắt gao, trấn áp mạnh bạo, trù dập nghiệt ngã. Oâng Bắc chờ Oâng Nam, Oâng Trung chờ Oâng Bắc, ba Oâng cùng chờ nên chậm trễ chung.

Ngoài nước tuy chỉ có ba triệu người Việt nhưng mạnh và hay lắm. Lợi tức đồng niên kiếm được là 15 tỷ đô trong khi cả trong nước chỉ có 14 tỷ7. Sơ sơ tiền gởi về nước cho mỗi năm cũng đã tỷ. Đó là chưa nói đến kiến thức. Riêng tại Mỹ người Việt là nhóm sắc tộc có bằng Đại Học tỷ lệ cao nhứt, cao hơn cả Mỹ Trắng. Còn lập trường, khỏi nói cũng biết, là lập trường Quốc Gia chống Cộng vững chắc vì đa số gia đình định cư ít nhiều cũng là nạn nhân của CS. Đó là đội quân thứ năm cho lực lượng đấu tranh trong nước, một hậu phương lớn cho tiền tuyến nước nhà.

Còn bên CS coi làu làu chớ yếu như bún thiêu. Chủ nghĩa CS đã phá sản, đã tỏ ra là một học thuyết phản khoa học, trái tiến hoá, chuyên cướp chánh quyền mà không biết xây dựng. Việt Nam là một trong bốn nước CS duy nhứt còn sót lại trước khi chế độ này tuyệt chủng trên Trái Đất. Chánh nghĩa Độc lập, Tư do, Hạnh phúc CS đưa ra đã thành bánh vẽ. Hết lệ thuộc Nga, Tàu, rồi sắp đến Mỹ. Tư do đâu không thấy, chỉ thấy Công An, Cảnh sát, Dân phòng đầy đường, khám giam mọc lên nhiều hơn trường học. Hạnh phúc gì khi CS Hà nội chỉ trong một thế hệ đã làm VN, một nước "tiền rừng bạc biển", trở thành một trong những nước nghèo nhứt thế giới, tham nhũng nhứt Á châu, tệ đoan nhứt lịch sử Việt. Trời ơi, đau đớn lắm, chưa bao giờ có trong lịch sử giống nòi, đàn bà con gái Việt, dân Miền Tây, vựa lúa VN, phải đi làm mọi, làm điếm cho "Cao Mên" chỉ vì nghèo đói.

Thêm vào yếu tố nội tại, đồng đô Mỹ mạnh hơn cây M16, bắn nát Đảng, phân hoá thành Đổi Mới, Giáo Điều, chia rẽ đia phương, già trẻ, tranh giành ngôi vị, mất tính đấu tranh và sáng tạo, trở thành con ốc mượn hồn để con tép ký cư cơ hội chủ nghĩa chui vào trục lợi. Tin học đã vượt bức tường lửa, đem ánh sáng tự do dân chủ tươi mát đến nhiều nơi CS không lường được. Chưa bao giờ có nhiều đảng viên kỳ cựu, học thức, và kinh nghiệm, bỏ Đảng, chống Đảng như bây giờ. Chưa bao giờ phong trào nhân dân chống Đảng độc tài, tham nhũng, bè phái, quan liêu, bất lực hơn lúc này. Tự do, dân chủ không còn diễn biến hoà bình, tạo thế lâm nguy cho Đảng nữa, mà diễn tiến gia tốc sang giai đoạn bất phục tùng dân sự là đầu cầu của một cuộc cách mạng nhân dân. Không thể tránh hay đảo ngược được nữa. Những người CS cơ hội ở Hà nội đang nắm quyền biết thê thậm chí nguy, nên cố thu vén cuối đời bằng một hành động liều lĩnh ít thấy trong lịch sử nước nhà: mãi quốc cầu vinh. Việc CS Hà Nội nhượng đất và biển cho Trung Cộng là sự chọn lựa phản quốc từ hình thức đến nội dung, không chối cãi vào đâu được cả: thà mất đất, mất nước, chớ không cho mất Đảng, mất chánh quyền.

Thế thì còn chờ gì nữa. Cơ hội ngàn năm một thuở để đứng lên, những người còn tinh thần quốc gia, dân tộc Việt, còn ưu tư đến vận mạng nước non nhà. Không có chánh nghĩa nào dễ lôi kéo nổi dậy bằng chánh nghĩa bảo vệ bờ cõi, gìn giữ giang sơn gấm vóc của Tổ Tiên để lại. Người Việt Quốc gia chỉ có thắng và phải thắng mà thôi. Chỉ có thế mới làm tròn nghĩa vụ đối với người đi trước kẻ đi sau, mới đền được ơn ngọn rau tấc đất.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Garden Grove, Nam California (Bình Sa)- - Tại hội trường Thư Viện Việt Nam vào lúc 10 giờ sáng Thứ Bảy này 2 tháng 11 năm 2019, Ủy Ban Vận Động Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại do ông Hồ Văn Sinh, Chủ Tịch Ủy Ban Vận Động Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại đã tổ chức buổi họp báo nhằm mục đích tường trình lại cuộc hội thảo lịch sử đã diễn ra vào ngày 25 Tháng Mười, 2019
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
Một nghiên cứu mới của Kaiser Permantente đã đưa ra thông tin đáng lo ngại về tỉ lệ tử vong cao do chứng suy tim. Nhưng có một tin vui: theo một bác sĩ tim mạch, một số loại thuốc tiểu đường có thể cứu nhiều mạng sống, do cũng làm giảm nguy cơ mắc chứng bệnh này.
Những loại thuốc ghi toa là để chữa bệnh, nhưng cũng có thể gây bệnh năng hơn hay tử vong. Hàng năm có khoảng 1.5 triệu người Mỹ chết vì dùng thuốc sai. Nhiều người trong số họ là người cao niên.
Những ai thích ăn nhiều cheese trên pizza nay phải dè chừng: theo Hiệp Hội Xương Hoa Kỳ, ăn quá nhiều cheese và những sản phẩm từ sữa sẽ làm tăng nguy cơ bị ung thư tuyến tiền liệt.
Việc trẻ sơ sinh, trẻ tập bò, trẻ ở tuổi pre-school xem những màn hình (screen) tăng vọt trong thập kỷ qua. Tuy nhiên, giới chuyên gia đang lo ngại việc quan sát màn ảnh tivi, máy tính bảng, điện thoại thông minh đối với trẻ em ở trong độ tuổi quan trọng này có thể làm ảnh hưởng đến sự phát triển não.
Một nghiên cứu mới vừa cho thấy bằng việc chạy bộ- ở bất cứ mức độ nhanh chậm, nhiều ít khác nhau- đều đem lại lợi ích cho sức khỏe, và làm giảm nguy cơ đột tử cá nhân.
Từ Halloween đến Tết Tây là mùa lễ hội, tiệc tùng. Điều này đồng nghĩa với việc ăn nhậu nhiều và… lên cân.
Một chuyên gia khẳng định: rửa tay đúng cách với xà phòng và nước là một trong những cách tốt nhất để phòng ngừa cảm cúm trong mùa cúm hằng năm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.